Thần y đích nữ

Chương 32: 30: Đồ cưới nhiều hơn

/250


Phượng Vũ Hành nhìn chằm chằm Phượng Cẩn Nguyên, ánh mắt không hề che giấu chút nào rơi vào trên miệng hé ra hợp lại của hắn kia, tình trạng khẩn trương ai cũng nhìn ra được.

Nhưng cũng không có ai nghi ngờ gì về điều này, dù sao đây mới là biểu hiện nên có của một cái nữ hài tử có hôn ước. Hoặc là trong mắt mọi người nhìn lại, thì Phượng Vũ Hành như vậy mới là bình thường, mới phù hợp suy nghĩ trong lòng các nàng.

Phượng Cẩn Nguyên bị nàng nhìn đến phiền chán, tùy ý giơ giơ tay lên, rốt cục nói đến đề tài chính: " Hôm nay lâm triều có triều thần nhắc tới chuyện lập Thái tử, nhưng bị hoàng thượng bác bỏ. "

Lão thái thái lại hỏi vào vấn đề: " Không phải nói Cửu hoàng tử khải hoàn hồi triều chính là ngày lập Thái tử sao? Cửu hoàng tử là trở về từ hôm qua, vì sao hoàng thượng chẳng những không có động tĩnh, hôm nay còn bác bỏ đại thần bẩm tấu lên? "

" Ai! " Phượng Cẩn Nguyên thở dài một tiếng: " Chuyện này nhi tử cũng là vừa vặn biết được, thì ra Cửu hoàng tử xác thực đánh lui đại quân phe địch giữ được ranh giới, thế nhưng chính hắn người cũng đã bị thương nặng. "

Mọi người bừng tỉnh.

Lão thái thái hỏi lại: " Thương tổn tới mức độ nào? "

Phượng Cẩn Nguyên liếc nhìn Phượng Vũ Honh, nói: " Hai chân hoàn toàn bị phế, dung mạo hủy sạch, ngay cả về chuyện về sau muốn có người nối dõi... cũng vô vọng. "

Mọi người có mặt ở đây đều kinh hoảng!

Thẩm thị lôi kéo tay Phượng Trầm Ngư, nghĩ mà sợ. Nhưng sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, nói: " Cũng tốt , cũng tốt. "

Lão thái thái nhìn bà ta chằm chằm, gậy chống gõ gõ mặt nền: Thẩm thị cuối cùng biết thu liễm chút ít, chỉ lôi kéo Phượng Trầm Ngư thấp giọng thì thầm: " Trách không được phụ thân ngươi hôm qua lưu lại các nàng, nhất định là khi đó chợt nghe được tin tức. "

Trầm Ngư gật gật đầu, cũng nhỏ giọng nói: " Phụ thân vẫn thương yêu che chở Trầm Ngư. "

Thẩm thị rất hài lòng cách làm lần này của Phượng Cẩn Nguyên, lần thứ nhất đối với chuyện ba người Diêu thị ở lại Phượng phủ biểu thị tán thành.

Phượng Cẩn Nguyên lúc nói xong lời này, lại nhìn về phía Phượng Vũ Hành, thấy nha đầu kia không phản ứng gì, còn ngây ngốc nhìn mình, không khỏi nhíu lông mày: " A Hoành ? "

Phượng Vũ Hành ngẩn ra: " Dạ? "

" Ngươi không nên bi thương. " Trong lòng hắn không đau lòng gì vì nữ nhi này, nói tới lời an ủi cũng chỉ qua loa không đến nơi đến chốn.

Phượng Vũ Hành trừng mắt nhìn, hỏi ngược lại hắn một câu: " Phụ thân vừa bảo chuyện ta không nên thương tâm, chính là cái này ? "

Phượng Cẩn Nguyên khó hiểu: " Nếu không ngươi cho là cái gì ? "

Phượng Vũ Hành lắc đầu: " Không có gì. " Trong lòng thầm nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người chỉ nói nàng là một hồi lâu vẫn chưa chấp nhận được sự thật này, có chút sững sờ là bình thường, Tam di nương An thị đi tới bên người nàng, vỗ vỗ vai nàng an ủi, nhỏ giọng nói: " A Hành chớ sợ, mọi người có mệnh riêng của mình, ngày cập kê của người còn cách ba năm nữa, không vội. "

Phượng Trầm Ngư cũng đi lên phía trước, mang theo gương mặt giống Bồ Tát khuyên bảo: " Nhị muội không nên quá thương tâm, tuy nói thân thể của hắn tàn, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là một hoàng tử, dù sao cũng sẽ không bạc đãi Nhị muội. "

Lão thái thái tỏ thái độ: " Các ngươi đều là tôn nữ của ta, môi hở răng lạnh, dù cho người A Hoành sẽ gả xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng Phượng gia vĩnh viễn đều là nhà mẹ đẻ của ngươi, nên đồ cưới vì ngươi sẽ phòng bị ra một phần. " Vừa nói một bên nhìn về phía Thẩm thị.

Thẩm thị vừa nghe nói muốn phòng bị nhiều thêm một phần đồ cưới, lập tức liền muốn xù lông, ở bên cạnh Phượng Cẩn Nguyên hung hăng khặc một chút, miễn cưỡng đè cổ hỏa khí kia của nàng đi.

" Tiểu thê tử đều nghe theo làm. " Nàng tâm không cam, tình không nguyện.

Phấn Đại thì vui rồi, chỉ nói từng làm dòng chính nữ thì đã sao? Có hôn ước cùng hoàng tử thì đã sao? Quay đầu lại còn không bằng gả cho đệ tử vương tộc bình thường, tốt xấu gì thì cũng là người đàng hoàng. Cửu hoàng tử kia đến cả việc muốn có người nối dõi cũng đã vô vọng, sau đó còn hy vọng làm gì, vương vị đều không ai kế thừa a? Thế nhưng lại nghĩ tới chuyện Phượng Vũ Hành được nhiều thêm một phần đồ cưới, mặt lại xụ xuống.

Phượng Tưởng Dung thì lại thay Phượng Vũ Hành mà thương tâm, liếc nhìn nàng một cái liền lau nước mắt.

Nhưng vừa vặn còn bị mọi người cho rằng đây là bình thường, biến cố làm đả kích Phượng Vũ Hành, đảo mắt lại như có sức sống, chợt nghe nàng nói với lão thái thái: " Tổ mẫu vì sao phải phòng bị cho A Hành nhiều thêm một phần đồ cưới? "

Lão thái thái nghĩ thầm tôn nữ này lẽ nào bị ngốc? Ngoài miệng vẫn phải an ủi: " Ngươi là cô nương Phượng gia, gả cho một người như thế... Tổ mẫu là sợ ngươi ngày sau trải qua kham khổ, nên mới nghĩ cho ngươi dự bị nhiều thêm một chút. "

Phượng Vũ Hành khom người một cái: " Tổ mẫu có hảo ý A Honh tâm lĩnh, chỉ là tổ mẫu quên, A Hành là nữ nhi Phượng phủ, Cửu hoàng tử cũng là nhi tử của hoàng thượng. Phượng phủ đều nhớ không bạc đãi nữ nhi, hoàng thượng há có thể không nhớ kỹ, nhất định sẽ ban nhiều chiếu chỉ để quan tâm con trai của mình đây! "

Nghe nàng nói vậy, Thẩm thị lập tức gật đầu tán thành: " Đúng vậy đúng vậy, lão thái thái thật quá lo xa, Phượng gia chúng ta sao có thể so với hoàng gia. " Đối với Thẩm thị mà nói, đào tiền trong công cùng đào tiền nàng để dành đều là một khái niệm, phòng bị nhiều thêm một phần đồ cưới, nói thì dễ dàng, kia cũng chẳng phải ít bạc, Phượng Vũ Hành vì cái gì mà được tiện nghi này?

Có thể Phượng Vũ Hành hiển nhiên cũng không muốn như ý của nàng, Thẩm thị lời mới vừa ra khỏi miệng, thì nàng lại nói với lão thái thái: " Nhiều hơn phân đồ cưới A Hành tuy chỉ lĩnh tâm ý, nhưng tổ mẫu ý tốt là không thể cự tuyệt. "

" Ngươi ý gì? " Thẩm thị căn bản chính là cái phế vật trạch đấu, châm lửa cháy ngay, cũng căn bản không nghe ra những cái này cong cong quẹo quẹo.

Phượng Vũ Hành lại nói: " A Hành ý tứ là, đã là tổ mẫu cho, kia A Hành liền làm cái thuận nước giong thuyền, phần đồ cưới nhiều hơn này liền chia đều cho Tưởng Dung cùng Phấn Đại hai vị muội muội thôi. Về phần đại tỷ tỷ... " Nàng nhìn Trầm Ngư chớp mắt: " Nghĩ đến nhất định là như ta, sẽ không tranh đoạt với bọn tiểu tiểu muội muội. "

Đỉnh đầu mang cái mũ hiền lành từ bi, Phượng Trầm Ngư còn có thể nói cái gì, đành phải nở nụ cười rộng lượng như thói quen của nàng tán đồng nói: " Đó là tự nhiên. "

/250