THẦM MẾN

Chương 3: chương 1 : lần đầu gặp gỡ cháy bỏng (tiếp)

/5


Lễ nhập học luôn khô khan lại không có gì mới mẻ, trên đài, hiệu trưởng dõng dạc nói những lời vô ích “Nghìn bài một điệu”(1), cũng không biết bản thảo trong tay đã trải qua bao nhiêu khóa, ở dưới, học sinh mồ hôi nhễ nhại ngồi dưới ánh mặt trời gay gắt gà gật muốn ngủ. Tôi nhàm chán dùng mắt đảo qua đảo lại, đột nhiên, một bóng người lọt vào tầm mắt của tôi. Vóc dáng người nọ rất cao, ít nhất cũng phải 180cm trở lên, bước đi rất kỳ quái, người khác là dùng đôi chân đi, nhưng anh ta khiến người khác có cảm giác như là đang dùng xương hông đi lại. Không phải nói là uốn qua uốn lại, mà là lúc anh ta đi tới, phần lưng rất rất thẳng, nên phần xương chậu nhô lên sẽ hấp dẫn tầm mắt của mọi người, làm cho người ta có ảo giác anh ta đang dùng xương hông để đi bộ. Hơn nữa, anh ta đi rất chậm, cả người tản mát ra một loại phong cách lười biếng.

(1) Nghìn bài một điệu: rập khuôn, máy móc.

Ai thế nhỉ? Giữa ngày hè còn mặc bộ quần áo thể thao kín mít không một kẽ hở? Tôi nghĩ như vậy, ánh mắt không chớp vẫn đi theo người nọ, chỉ thấy anh ta vẫn chậm rãi đi về phía hiệu trưởng, chẳng qua là vì chân anh ta dài, bước chân lại lớn, chỉ chốc lát sau đã đi tới chỗ phòng nhỏ phía sau hiệu trưởng, sau đó không biết anh ta nhìn cái gì ở trong phòng, liền miễn cưỡng ôm cánh tay nghiêng người dựa vào trên cửa đứng bất động.

Bởi vì anh ta cách tôi không xa, lại là chính diện, cho nên tôi tinh tường thấy rõ tướng mạo của anh ta, khuôn mặt thon gầy quá mức trắng nõn, cái mũi cao thẳng, hình dáng đôi môi hoàn mỹ, đáng tiếc đeo mắt kính che mất ánh mắt của anh ta, nhưng mà cũng có vẻ rất lịch sự, sắc mặt không một chút thay đổi, giống hệt như một pho tượng Môn Thần.

Tôi vẫn nhìn anh ta, trong lòng trào lên một loại cảm giác nóng rực kỳ quái. Phải biết rằng tôi đang trong thời kì thanh xuân, trách móc nhân vật trong truyện tranh đã lâu, trước mắt chợt xuất hiện một vị trai đẹp lạnh lùng rõ ràng chính là từ trong truyện tranh đi ra như vậy, tất nhiên sẽ như mê như muội mà nhìn chằm chằm vào người ta rồi. Không thể phủ nhận, không biết là trên người anh ta tản mát ra mùi vị gì hấp dẫn tôi. Hiệu trưởng vẫn còn đang kích động khiến nước miếng tung bay, tâm tình đang nhàm chán đến chết của tôi lại vì sự xuất hiện của người này mà biến mất không còn tăm hơi. Không cảm nhận được mặt trời to lớn đang phát tán nhiệt độ trên đỉnh đầu, bởi vì trong lòng tôi đang sôi trào. Người chung quanh giống như đều không tồn tại, khắp thế giới cũng chỉ còn lại có tôi và anh ta. Tôi nhìn chằm chằm anh ta, mà anh ta hình như cũng đang nhìn tôi. Vào giờ khắc này, nhịp tim, hô hấp đều nghe được rõ ràng. Tôi sáng suốt ý thức được, mùa hạ của năm đầu tuổi 17, rốt cục kinh nghiệm tình cảm vẫn luôn như một tờ giấy trắng của tôi đã được họa lên một nét bút, hơn nữa còn là một nét bút mạnh mẽ. Bởi vì, tôi gặp được đối tượng thầm mến đầu tiên trong cuộc đời của mình.

Thầm mến là một loại tâm tình không được tự nhiên, là một loại bệnh trạng của tâm lý. Lúc bạn chú ý tới người nào đó, đồng thời mỗi một lần nhìn người đó, cán cân tình cảm đều sẽ không chịu sự khống chế của chính mình, nhanh chóng nghiêng về phía người kia, sẽ sinh ra một loại tâm lý khổng tước(1). Chỉ cần là nơi người kia xuất hiện, bạn sẽ giống như là ăn phải thuốc kích thích, bỗng dưng trở nên thích nói thích cười, hơn nữa âm sẽ to gấp hai lần bình thường, nụ cười cũng sẽ sâu hơn bình thường hai lần. Sau khi làm như vậy, sẽ cảm thấy hình như người kia cũng đã để ý bạn. Vì thế, giọng nói của bạn sẽ trở nên lớn hơn nữa, nụ cười sẽ trở nên càng sâu, lúc này, phỏng chừng tác dụng của thuốc kích thích cũng hết. Chờ sau khi người kia biến mất khỏi tầm nhìn của bạn, bạn lại trở nên buồn bã mất mát, sẽ vì phản ứng ngu ngốc vừa rồi của chính mình mà thất vọng không thôi, nhưng sâu trong nội tâm lại lan tỏa một chút hương vị ngọt ngào. Chính vì tác dụng của chút hương vị ngọt ngào này mà lần sau lúc anh ta lại xuất hiện trong tầm nhìn của bạn, bạn sẽ lại giẫm lên vết xe đổ đã từng trải qua, theo quá trình uống phải thuốc kích thích đến khi hết tác dụng thuốc kích thích, sau đó, lại chán nản, lại ngọt ngào. Lặp đi lặp lại như vậy, trở đi trở lại, cho đến khi bạn kiệt sức, hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra.

(1)     Tâm lý khổng tước (khổng tước: chim công): tâm tính háo thắng, thích thể hiện, ganh đua so sánh.

Lần đó, ở sâu trong nội tâm không ngừng phát ra cảnh cáo tới tôi. Hai ngày sau khi kết thúc lần gặp mặt đầu tiên, tôi không hề gặp qua người đàn ông kia. Hai ngày nay, theo thường lệ là làm quen trường học, làm quen bạn học, làm quen giáo viên. Tôi thờ ơ làm theo trình tự, trong ký túc xá có một cô bé nhớ nhà, đi vào ký túc xá một lúc liền nằm úp sấp trên giường khóc, tôi thật sự không thể hiểu nổi, có lẽ vì bản chất tôi cũng là một con người lạnh lùng đi.

Thời điểm cùng anh ta gặp mặt lần thứ hai là ngày thứ ba vào cao trung, ở đợt huấn luyện quân sự.

Trường trung học này giống như tình trạng học tập của tôi vậy. Nơi này của chúng tôi không phải tốt nhất, cũng không phải tệ nhất, xem như hạng hai thôi. Cho nên thời điểm quân huấn cũng không có chính thức mời quan quân gì đó, chính là thầy giáo thể dục trực tiếp đến chỉ đạo. Khi vị chủ nhiệm lớp “lẳng lơ” của chúng tôi mà nghe nói trước kia vì lịch sử phong lưu nên bị điều từ trường cao trung hạng nhất đến đây, dẫn thầy giáo thể dục huấn luyện quân sự tới trước mặt bọn tôi để làm quen, thì tôi bỗng ngây dại, thầy giáo thể dục của bọn tôi thế nhưng lại là anh ta!

"Tôi họ Hạ, tên Hạ Hàm, Hạ là mùa hạ, Hàm là nội hàm. Về sau, tôi sẽ là thầy giáo thể dục của các em trong ba năm cấp ba. Khi vào học, tôi sẽ điểm danh, nếu có nguyên nhân gì không thể đi học thì xin các bạn báo trước cho tôi, nếu không, đương nhiên môn học này tôi sẽ cho các em rớt, lúc thi cuối kỳ cũng phải thi lại." Vẻ mặt vô cảm, tiếng nói cũng lành lạnh giống vẻ mặt, sau đó lộ ra một chút ý cười nghịch ngợm không thể nhận ra trong tiếng khóc thét của học sinh.

Không nên hỏi tôi vì cái gì quan sát cẩn thận như vậy, con mẹ nó, vấn đề này tôi cũng muốn làm rõ ràng. Rõ ràng là lần thứ hai mới thấy mặt của người đàn ông này, không ngờ là thầy giáo của tôi! Tôi cúi đầu, che giấu nội tâm kích động. Tôi vô cùng sợ anh sẽ nhìn ra được điều gì từ trong ánh mắt nồng nhiệt của tôi.

Tôi vẫn không hiểu rõ, rốt cục tác dụng của việc huấn luyện quân sự là gì. Chẳng lẽ nói, thân thể vô cùng suy yếu trước kia trải qua bảy ngày “Nghỉ”, “Nghiêm”, “Bên trái quay”, “Bên phải quay” là có thể trở nên hết sức cường tráng sao? Hay là người hiện đại tinh thần bền bỉ đến đâu cũng cần phải đi phơi nắng đen như than, ở dưới mưa phùn chạy bền, sau đó bị cảm mạo nóng sốt là có thể khỏe ra? Mặc kệ trong lòng tôi nghĩ cái gì, huấn luyện quân sự vẫn là truyền thống nhất quán của trường, được chấp hành đâu ra đấy.

Từ nhỏ, tôi vốn là loại sẽ không làm cho thầy cô giáo yêu thích, vì vậy, khi một số nữ sinh sôi nổi trong lớp bọn tôi đã cùng Hạ Hàm xen lẫn, tôi chỉ có thể ở chỗ thoáng mát lặng lẽ nhìn anh. Bởi vì nụ cười của anh mà si mê không dứt, bởi vì tiếng cười của các nữ sinh mà ghen tỵ đến mình cũng không thể tưởng tượng nổi. Không phải chứ? Nghiêm trọng vậy sao? Tôi chế giễu chính mình, sau đó dựa tường nhìn về phía bầu trời lam nhạt. Đoán rằng vì sự xuất hiện của người đàn ông đó, cuộc sống học sinh cao trung của tôi, đến tột cùng sẽ biến thành dạng gì đây?


/5