Tế Luyện Sơn Hà

Chương 5 - Tu Vi Đại Tiến

/5


Chuyện gì đang xảy ra thế này ? Tần Vũ ngay lập tức tăng cường cảnh giác, quét mắt nhìn khắp xung quanh sau đó nhanh chóng lấy ra từ trong ngực một viên Điểm Linh Đan cho vào miệng nuốt, cũng không còn tâm tư để ý đến con gà rừng Bá Vương nữa.

Sau khi được ánh sáng từ Tiểu Lam Đăng chiếu rọi thì dược lực bên trong những viên Đan dược đều có tác dụng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, hắn chỉ mới phục dụng có đúng một viên mà hiệu quả đạt được đã lớn hơn nhiều so với ba viên lúc đầu. Dược lực đi vào bên trong cơ thể, nhanh chóng lưu chuyển khắp các bộ phận sau đó chuyển hóa thành Linh lực tinh thuần, tu vi Luyện Khí tầng hai của Tần Vũ cũng theo đó mà khôi phục lại hoàn toàn, thậm chí còn mơ hồ có chút tăng lên.

Mặc dù tương đối đau lòng vì chưa đạt được gì mà đã lãng phí mất một viên Điểm Linh Đan nhưng Tần Vũ vẫn nhanh chóng bình tâm lại, dựa vào một bên vách đá rồi chậm rãi bước xuống phía dưới. Vừa rồi hắn cũng đã suy nghĩ rất kỹ càng tình huống của bản thân, Dược phòng lúc này chính là sự lựa chọn tốt nhất để có thể tăng cường thực lực, vì vậy hắn sẽ không dễ dàng mà bỏ qua.

Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn quyết định sẽ tiếp nhận công việc này chính là vì trong vòng bảy năm qua Dược phòng đã liên tục thay đổi hơn mười đệ tử đến trông coi nơi này, người kém nhất thì cũng ở lại trong đó được khoảng hai tháng, vì vậy có thể thấy được ở bên trong Dược phòng khả năng cao là sẽ có nguy hiểm nhưng cũng không lập tức ảnh hưởng tới tính mạng của đệ tử.

Suốt đoạn đường đi xuống phía dưới không có gì là nguy hiểm.

Ngoại trừ những tiếng bước chân ra thì địa phương bên dưới lòng đất này cực kỳ yên tĩnh, không có lấy bất kỳ âm thanh nào. Mặc dù vậy nhưng Tần Vũ cũng không dám khinh thường mà liên tục tỉ mỉ lục soát xung quanh mấy lần, sau khi xác định được là không có nguy hiểm thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ rõ vẻ suy tư.

Nếu như bên ngoài đã không có nguy hiểm thì dấu vết cạy mở cùng với máu tươi vương vãi ở của vào của Dược phòng chỉ có thể là do tu sĩ trấn thủ tại Dược phòng trước đây trong lúc cố gắng tìm cách thoát ra ngoài mà gây nên.

Tại sao lại phải làm như vậy?

Tần Vũ mặc dù rất nghi hoặc nhưng bởi vì có nghĩ nữa thì cũng không thể tìm được đáp án nên hắn quyết định sẽ âm thầm ghi nhớ việc này trong lòng, sau đó bắt đầu tiến hành quét dọn xung quanh Dược phòng. Thời khắc cuối cùng trước khi chết của vị Vương sư huynh này có lẽ là vô cùng thống khổ, điều này khiến cho toàn bộ Dược phòng giống như bị lật tung cả lên vậy, cực kỳ bừa bộn. Mặc dù hắn cũng không quá để ý tới hoàn cảnh sống của bản thân cho lắm nhưng đằng nào cũng sẽ phải ở lại nơi này thêm một khoảng thời gian khá lâu nữa nên chắc vẫn cần phải dọn dẹp qua một chút.

Một lúc sau, Tần Vũ đã hoàn thành việc dọn dẹp và rà soát lại toàn bộ nơi này, nhưng suốt cả quá trình đều không thể tìm thêm được bất kỳ điều gì mới nữa.

Xem ra, có một số việc sau này cần hắn phải tự mình đi tìm hiểu.

Khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, Tần Vũ chậm rãi lấy từ trong ngực ra tất cả Điểm Linh Đan mà hắn mang theo trong chuyến đi lần này, tổng cộng còn ba mươi bảy viên, trên mặt không khỏi lộ vẻ chờ mong. Hắn đã ẩn nhẫn suốt mấy ngày gần đây để tránh việc kinh động tới cao tầng trong tông môn, hiện tại thì hoàn cảnh cuối cùng cũng đã an toàn khiến hắn không thể nhẫn nại được nữa, nhanh chóng tiến hành phục dụng đan được. Cũng không biết ba mươi bảy viên Điểm Linh Đan này có thể làm cho tu vi của hắn tăng lên đến mức độ nào nữa.

Nuốt đan dược, nhắm mắt tĩnh tâm sau đó hấp thu dược lực bên trong cơ thể!

Toàn bộ tâm thần của Tần Vũ lúc này đã triệt để chìm đắm trong việc tu hành, cùng với đó Pháp lực bên trong cơ thể hắn cũng đang lấy tốc độ kinh người mà không ngừng tăng lên.

Mãi cho đến khi viên Điểm Linh Đan cuối cùng hóa thành Pháp lực sau đó dung nhập vào trong tu vi của bản thân thì Tần Vũ mới chậm rãi mở mắt, từng tia tinh mang rực sáng trong bóng đêm vô tận. Cả người hắn so với lúc trước thì không hề có thêm bất kỳ sự biến hóa nào cả, chỉ có sắc mặt lại càng thêm hồng nhuận, thắt lưng cũng thẳng lên một cách rất tự nhiên, khí thế tản ra từ trên người lúc này đã hoàn toàn không giống với trước đây nữa.

Hơi thở mạnh mẽ, tâm tính trầm ổn, thần thái tự tin!

Cứ như là được thoát thai hoán cốt vậy!

Cảm thụ được Pháp lực cường đại gấp mấy lần lúc trước đang chảy xuôi bên trong cơ thể, khóe miệng Tần Vũ không nhịn được mà nhếch lên thành một nụ cười.

Tu vi của hắn lúc này đã đạt tới Luyện khí tầng năm!

Không ngờ ba mươi bảy viên Điểm Linh Đan này sau khi được phục dụng một cách liên tục lại có thể miễn cưỡng tăng tu vi của hắn lên thêm ba cảnh giới nhỏ, mà đây còn là do tư chất của hắn quá kém cỏi, tốc độ hấp thu Linh lực chậm chạp quá mức dẫn tới việc lãng phí mất không ít dược lực, nếu không thì vẫn còn có thể tăng thêm được một cảnh giới nhỏ nữa.

Nhưng đối với Tần Vũ thì kết quả này cũng đã đủ để hắn cảm thấy thỏa mãn, cảnh giới Luyện Khí tầng năm, đây vốn là điều mà lúc trước hắn dù có muốn cũng không dám nghĩ tới.Đáng tiếc là Điểm Linh Đan lúc này đã dùng hết sạch trong khi những đan dược khác thì hắn vẫn còn chưa hiểu rõ tác dụng, vì vậy nên việc tu luyện cũng chỉ có thể dừng lại tại đây.

Vừa mới vươn người đứng dậy, hoạt động nhẹ nhàng để lấy lại cảm giác mà các khớp xương bên trong cơ thể đã ngay lập tức kêu “rắc,rắc...”, Tần Vũ bấm ngón tay nhẩm tính thời gian sau đó sắc mặt bỗng trở nên kinh hãi, không thể tin được từ lúc bắt đầu tu luyện tới giờ đã trôi qua được gần bảy ngày, vậy mà hắn đối với điều này thì lại không cảm thấy gì cả, giống như chỉ mới tu luyện được có một lúc.

"Tu tiên vốn không có năm tháng, chớp mắt cái là đã mấy trăm năm….” Cuối cùng thì hôm nay ta cũng đã hiểu được phần nào ý nghĩa của câu nói này. Tần Vũ tự cảm thán một câu, sau đó liền nhanh chóng thu lại tâm tư của bản thân, đứng dậy đi về phía của một gian phòng khác. Lúc trước khi dọn dẹp qua chỗ này thì hắn đã biết được đó là thư phòng, bên trong có chứa không ít điển tịch về các loại Đan dược, chỉ là lúc ấy hắn đang muốn dọn dẹp thật nhanh để bắt đầu tiến hành tu luyện nên cũng không ở lại đó quá lâu.

Hiện tại vừa vặn có thể qua đó nghiên cứu một chút, nếu có thể xác định được tác dụng của những Đan dược còn lại trong tay lúc này thì lại càng tốt, việc tu luyện cũng sẽ nhanh chóng được khôi phục trở lại. Sau khi được trải nghiệm cảm giác tu vi của bản thân tăng lên một cách nhanh chóng, trong cơ thể tràn ngập Pháp lực thì Tần Vũ lại càng có hứng thú đối với việc tu luyện.

Mặc dù nói là thư phòng nhưng thật ra đây cũng chỉ là một cái cái hang động được đục ở bên trên vách đá, chia thành từng gian nhỏ khác nhau, ngoại trừ một bộ bàn ghế rách nát ra thì không còn bất kỳ một vật dụng gì khác. Trên mặt bàn lúc này còn có một cái chén đèn dầu, ắt hẳn là dùng để thắp sáng, bên cạnh thì có thêm một xấp giấy chồng lên nhau, mực bên trên cũng đã khô từ bao giờ, hiện lên từng dòng chữ được viết một cách tương đối cẩu thả.

Tần Vũ bước lại gần đó, cũng không thắp đèn dầu lên mà trước tiên là nhìn qua đống giấy được vứt lộn xộn trên bàn, sau đó trong đầu thầm chửi tổ tông mười tám đời của người viết, đúng thật là quá vô dụng.

Nói đoạn, hắn dứt khoát lấy tay gạt toàn bộ đống giấy sang một bên rồi xoay người lấy ra một quyển sách không có tên đặt lên trên bàn để đọc.



Mở ra trang đầu tiên.

"Hứa mỗ cả đời đều cống hiến cho việc luyện đan, nhưng do tư chất kém cỏi nên không thể tiến xa được trên con đường này,vì vậy quyết định ghi lại những tâm đắc mà chính mình ngộ ra được trong toàn bộ hành trình luyện đan cho người đời sau, hy vọng hậu bối nào có duyên đạt được quyển sách này thì có thể..."

Tần Vũ đọc lướt qua thì phát hiện hầu như phần đầu của quyển sách này chỉ toàn miêu tả sự tiếc nuối trong cuộc đời cũng như hy vọng mà vị tu sĩ họ Hứa này gửi gắm lại cho hậu nhân mà hắn thì lại không hề có hứng thú với những điều này, vì vậy liền nhanh chóng lật qua phần tiếp theo của quyển sách.

Rất nhanh sau đó, Tần Vũ liền dùng hai tay gấp quyển sách lại, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ khó nói nên lời.

Hắn cũng không ngờ vị tu sĩ họ Hứa này vậy mà lại ghi chép một cách cực kỳ tỉ mỉ toàn bộ quá trình luyện đan của bản thân,thật sự không ngoa khi nói quyển sách này cũng tương tự giống như một bí kíp luyện đan vậy. Càng tốt hơn nữa chính là bên trong quyển sách này còn có một đoạn miêu tả chính xác về từng loại Đan được, từ hình dáng cho đến tác dụng của mỗi loại đều được ghi chép lại rất kỹ lưỡng, mà trước mắt thì đây mới là thứ Tần Vũ cần nhất vào lúc này.

Nhanh chóng đọc hết một lượt toàn bộ quyển sách, có lẽ là do tu vi tăng lên nên trí nhớ của Tần Vũ cũng được cường hóa không ít, chỉ một lát sau hắn đã ghi nhớ được đại khái nội dung bên trong quyển sách, mà về phương diện miêu tả Đan dược thì lại càng nhớ rõ hơn nữa.

Vị tu sĩ họ Hứa bởi vì tu vi không cao nên chỉ có thể luyện chế những Đan dược cấp thấp, điều này vừa vặn lại rất phù hợp với đệ tử mới có tu vi Luyện Khí kỳ như Tần Vũ, hắn lúc này cũng đã tự có những phán đoán của bản thân về vài loại Đan dược còn lại trong tay.

Mặc dù vậy nhưng Tần Vũ cũng không hề dám chủ quan, nên nhớ đây chính là Đan dược hàng thật giá thật chứ không phải đồ ăn, nếu tùy tiện nuốt vào mà không thể khống chế được thì rất dễ khiến cho Dược lực trở nên cuồng bạo, dẫn tới việc bạo thể mà chết.Vì vậy hắn quyết định lấy ra thêm vài quyển điển tịch khác cũng viết về Đan dược nhưng có chữ viết khác nhau, đọc kỹ một lượt sau đó đem ra đối chiếu, đến khi đã chắc chắn được là không có quá nhiều sự khác biệt thì mới dám đưa ra kết luận.Theo đó thì tên của ba loại đan dược còn lại trong tay hắn lúc này lần lượt là Dưỡng Nguyên Đan, Cố Thể Đan cùng với Tịch Cốc Đan.

Dưỡng Nguyên Đan cũng tương tự như Điểm Linh Đan, đều thuộc loại Đan dược dùng để tăng cường tu vi nhưng phẩm giai thì lại cao hơn một bậc, dược lực tất nhiên cũng sẽ càng mạnh hơn.

Tác dụng của Cố Thể Đan thì chủ yếu là giúp tăng cường khí huyết cùng lực lượng thân thể, ngoài ra cũng có một bộ phận nhỏ tác dụng là giúp tăng cường tu vi.

Về phần Tịch Cốc Đan thì không cần phải nói nhiều nữa, tác dụng cũng đã thể hiện quá rõ qua tên gọi, chỉ cần nuốt vào một viên thì cả tháng sẽ không cần phải ăn uống mà vẫn khỏe mạnh như thường.

Khóe miệng Tần Vũ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, Dưỡng Nguyên Đan thì không cần phải nói rồi, đây chắc chắn là đồ tốt. Cố Thể Đan đối với hắn lúc này mà nói thì cũng có nhiều chỗ hữu dụng, chắc hẳn không bao lâu nữa tình trạng thân thể ốm yếu của hắn hiện tại sẽ có sự thay đổi lớn.

Về phần Tịch Cốc Đan thì cũng khá là hữu dụng, mặc dù khi luyện hóa Đan dược vì có Linh khí nhập thể nên tất nhiên sẽ không có cảm giác đói khát, nhưng sau khi việc luyện hóa được hoàn tất thì công dụng của nó sẽ ngay lập tức được phát huy.

Nói chung thì thu hoạch lần này khiến Tần Vũ cảm thấy tương đối thỏa mãn.

Không suy nghĩ nữa, tiếp tục tu luyện!

Chỉ là lần này Tần Vũ cũng không có nuốt Dưỡng Nguyên Đan, mà lại lựa chọn Cố Thể Đan.

Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, vốn dĩ Pháp lực của những tu sĩ Luyện khí kỳ thường rất yếu ớt trong khi hắn thì lại chưa từng học qua một loại Pháp thuật công kích nào cả, vì vậy chỉ có thể cố gắng hết sức để tăng cường sức mạnh thân thể của bản thân, phòng khi gặp phải nguy hiểm thì còn có được sức phòng vệ nhất định.

Trước tiên là rèn luyện thân thể thật tốt, sau đó lại khổ công tu hành Pháp lực, như vậy thì sẽ có được nhiều tầng bảo hiểm cho tính mạng.Mặc dù từ lúc tiến vào Dược phòng đến giờ vẫn chưa gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng tận sâu trong đáy lòng Tần Vũ vẫn có sự nghi hoặc nhất định.

Cố Thể Đan quả không hổ danh là Thần đan mà bất kỳ tu sĩ nào đang ở cảnh giới Luyện Khí cũng nhất định không được phép thiếu, hiệu quả cải tạo đối với thân thể mà nói thì thật sự là quá kinh khủng!

Mười ngày sau, khi mà toàn bộ bốn mươi bốn viên Cố Thể Đan đều đã được luyện hóa một cách triệt để thì chiều cao của Tần Vũ lại được tăng thêm khoảng nửa cái đầu, trên người cũng hình thành từng khối cơ bắp hình giọt nước khiến cho thân hình của hắn lúc này đã không còn gầy gò, ốm yếu như trước nữa mà trở nên cực kỳ cường tráng, khắp người đều tràn ngập sức mạnh giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Nếu chuyện này mà để cho Lang Đột biết được thì không rõ hắn sẽ có cảm nghĩ như thế nào nữa, dù sao thì hắn cũng phải ngày đêm luyện tập, trải qua biết bao gian khổ mới có được thân thể tương đối khỏe mạnh, nhưng hiện tại thì chưa chắc đã so được với thân thể của Tần Vũ.

Vẻ mặt của Tần Vũ lúc này cực kỳ vui sướng, trong lòng cũng âm thầm ra quyết định, khoảng thời gian về sau sẽ cố gắng tìm biện pháp kiếm một ít Cố Thể Đan cho Lang Đột phục dụng, vốn dĩ trong đầu tên gia hỏa này hầu như chỉ có mỗi cơ bắp, nếu lựa chọn đi theo con đường tu hành chính thống thì sẽ rất khó đạt được thành tựu, ngược lại thì con đường Luyện thể có vẻ sẽ phù hợp hơn với hắn.

Đã có kiện bảo vật nghịch thiên Tiểu Lam Đăng ở trong tay, Tần Vũ cực kỳ tin tưởng vào việc hắn sẽ có thể đi rất xa trên con đường tu hành sau này, nếu như lúc đó lại không có bằng hữu ở bên cạnh làm bạn thì há chẳng phải là rất cô đơn sao?

Thổ Đậu, thế nhưng là huynh đệ tốt cả đời này của hắn!

Quang cảnh bên trong lòng đất lúc nào cũng cực kỳ âm u, hơn nữa lại yên tĩnh không có lấy một âm thanh nào, điều này khiến cho người ta có cảm giác thời gian trôi đi nhanh hơn rất nhiều so với bên ngoài, đến khi Tần Vũ một lần nữa tỉnh lại từ trong quá trình tu hành thì lúc này hắn cũng đã tiến vào trong Dược phòng được trọn vẹn một tháng.Toàn bộ Dưỡng Nguyên Đan còn lại trong tay lúc trước cũng đều đã hóa thành Pháp lực tinh thuần, dung nhập vào bên trong cơ thể khiến cho tu vi của hắn trực tiếp tăng lên tới Luyện khí tầng tám!

Chỉ trong vòng một tháng lại có thể liên tục phá vỡ xiềng xích của sáu tầng cảnh giới Luyện khí, thành tích này thật sự là quá mức kinh người.

“ Đan dược đối với tu sĩ mà nói thì quả nhiên là lễ vật tốt nhất được trời cao ban tặng!” Tần Vũ không khỏi cảm thán.



Như vậy thì đã có thể xác định, lúc trước Tam sư huynh chỉ trong vòng hai mươi bảy ngày lại có thể trực tiếp đột phá qua một Đại cảnh giới, từ Luyện khí kỳ tầng bảy thuận lợi bước vào cánh cửa Trúc Cơ, tất cả đều là nhờ vào công năng nghịch thiên của kiện bảo vật Tiểu Lam Đăng này. Đáng tiếc là hắn lại không biết giữ mình, hơn nữa còn tự tin thái quá, vừa mới đột phá xong đã ngay lập tức phô trương thanh thế khắp nơi, tự biến mình thành bia ngắm trong mắt kẻ gian, cuối cùng thì kết cục cũng giống như ngôi sao băng vậy, quật khởi từ nơi thấp kém nhất rồi tỏa sáng mạnh mẽ trên bầu trời nhưng cũng chỉ trong chốc lát rồi sau đó lại mất hút.

"Cây cao đón gió lớn, cái chết của Ngụy Úy chính là minh chứng lớn nhất cho câu nói này, nhắc nhở ta không được quên đi tình cảnh ngày hôm đó, nhất định phải thời thời khắc khắc cảnh tỉnh bản thân, tránh việc dẫm phải vết xe đổ khi trước của hắn." Biểu cảm của Tần Vũ khi nói ra những lời này là cực kỳ nghiêm túc, sự tồn tại của Tiểu Lam Đăng chính là bí mật lớn nhất của hắn, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào đi chăng nữa thì cũng không được phép bại lộ ra ngoài. Nếu không thì đừng nói là một tu sĩ Luyện khí bất nhập lưu nhỏ bé như hắn, mà ngay cả một vị đại năng cự phách của một phương thì cũng sẽ bị tất cả các môn phái đuổi tận giết tuyệt, thần hồn cũng không thoát.

Toàn bộ đan dược mang theo khi tiến vào Dược phòng lúc này đều đã dùng hết, điều này khiến cho Tần Vũ không thể không tạm thời ngừng việc tu hành của bản thân, vả lại mặc dù phải sống ở sâu bên dưới lòng đất u ám suốt một tháng trời trong trạng thái phong bế toàn thân nhưng hắn lại hoàn toàn không hề cảm thấy nhàm chán một chút nào, khóe miệng còn hơi nhếch lên: "Xem ra bản thân ta trên con đường tu hành cũng không phải là không có ưu điểm, ít nhất thì còn có thể chịu đựng được cảm giác cô đơn, tịch mịch.”

Vừa nói dứt lời thì lông mày của Tần Vũ bỗng nhiên nhíu lại, bên trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng lộng lẫy.

"Lại là con vật nhỏ nhà ngươi sao ?” Xuất hiện trước mắt Tần Vũ lúc này chính là con gà rừng Bá Vương mà ngày trước hắn mang theo bên mình cùng vào trong Dược phòng, lúc đó bởi vì sợ có nguy hiểm nên hắn đã thả nó ra, sau đấy thì lại quá chú tâm trong việc tu luyện nên đã sớm quên mất sự tồn tại của nó.

Lông vũ trên người của Gà rừng Bá Vương lúc này đã mất đi sự sáng bóng vốn có, cái mào đỏ rực cụp hẳn xuống, ánh sáng ẩn chứa trong đôi mắt cũng ảm đạm không còn tinh nhanh như trước nữa, thoạt nhìn bộ dáng cực kỳ uể oải. Nó ngước mắt nhìn Tần Vũ, có vẻ là đang muốn tới gần hắn nhưng lại sợ hãi một điều gì đó nên cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ, chần chừ không ra quyết định.

Tần Vũ vừa nhìn liền lập tức hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến những hành động của nó, hắn giơ ngón trỏ tay trái của mình lên sau đó nhìn lướt qua, quả nhiên là màu U Lục trên ngón tay này lại trở nên u ám hơn so với lúc trước. Vốn dĩ bên trong Dược phòng này khắp nơi đều tràn ngập độc tố, vì vậy thời gian khoảng một tháng là quá đủ để cho những độc tố xâm nhập vào bên trong cơ thể sau đó tích lũy từng chút một rồi phát tác ra ngoài. Hắn bởi vì lúc nào cũng mang theo Tiểu Lam Đăng ở trên người nên có khả năng miễn dịch với mọi loại độc tố, nhưng gà rừng Bá Vương thì không may mắn có được bảo vật nghịch thiên như vậy.

Khoảng thời gian một tháng cũng đã trôi qua được ít ngày vậy mà con gà rừng này vẫn chưa chết, chứng tỏ trong người nó khả năng cao là có thiên phú di bẩm, quả không hổ với danh xưng Bá vương.

Tần Vũ suy nghĩ một chút, sau đó thò tay vào trong ngực chậm rãi lấy ra Tiểu Lam Đăng, tiếp đó thì ánh sáng màu u lam từ Tiểu Lam Đăng bắt đầu chiếu rọi trong phạm vi khoảng một thước xung quanh, ánh mắt hắn nhìn về phía gà rừng Bá Vương thì thấy được hai con ngươi bé như hai hạt ngọc của nó bỗng dưng trợn tròn lên, trông cực kỳ kích động, sau đó thì lại có vẻ bất an lấy móng vuốt gãi gãi ở trên mặt đất, nhẫn nhịn không xông tới chỗ cây đèn.

Con vật này hình như đã mở ra được linh trí!

Trên mặt Tần Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại, trên thế gian này không thiếu nhất chính là những sự việc kỳ lạ, một người bình thường như hắn còn có thể đạt được bảo vật cấp độ nghịch thiên là Tiểu Lam Đăng thì gà rừng Bá Vương có bởi vì có chút kỳ ngộ nên mở ra được linh trí cũng đâu phải chuyện không thể xảy ra ? Vốn dĩ khi quyết định cứu nó thì hắn đã coi nó là bạn của mình, hiện tại nó lại có thể mở ra được linh trí của bản thân, vậy thì quả là chuyện đáng mừng.

"Tiểu gia hỏa mau lại đây, để ta giúp ngươi giải độc."

Gà rừng Bá Vương giống như nghe hiểu được lời nói của hắn, hai con ngươi nhỏ bé của nó sáng lên, nhưng còn chưa kịp làm gì thì cơ thể đã đổ gục xuống đất.

Bất tỉnh sao?

Tần Vũ dở khóc dở cười, xem ra con vật này đã chú ý tới hắn từ sớm, nhưng vẫn một mực cố gắng chống đỡ tới tận bây giờ mà không dám lại gần, nói vậy thì linh trí của nó cũng không phải là thấp.

Hắn đứng dậy đi về phía con gà rừng Bá Vương đang nằm bất tỉnh, nhặt nó lên sau đó đặt vào trong khu vực được ánh sáng của Tiểu Lam Đăng chiếu rọi, chỉ một lát sau thì từng tia hắc khí bắt đầu tràn về phía cặp móng của nó, dần dần biến thành màu đen đặc.

Dùng mấy ngón tay nhéo nhẹ lên người của gà rừng Bá Vương, cảm giác có vẻ là khá mập mạp, xem ra từ khi tiếnvào bên trong Dược phòng đến giờ thì nó đã nặng thêm không ít so với lúc trước.

Tần Vũ đưa tay sờ lên cằm, trên mặt lộ vẻ suy tư, suốt một tháng không gặp, không biết con gà rừng Bá Vương này đã ăn cái gì để duy trì sự sống nhỉ?

Hắc khí lúc này đã bắt đầu ngừng lưu chuyển, có vẻ độc tố bên trong cơ thể hầu như đã được loại bỏ, thế nhưng con gà rừng Bá Vương này vẫn nhắm tịt mắt, không có dấu hiệu nào cho thấy là sắp tỉnh lại cả. Nhưng nếu như nó đã hoàn toàn ngất xỉu thì tại sao mấy cái lông vũ dài ở đuôi lại đang run rẩy kịch liệt ?

Tần Vũ giả vờ ước lượng cân nặng của nó, sau đó thì nhe răng cười nói: "Xem chừng vẫn còn mập lắm, hiện tại độc tố cũng đã được giải, vừa vặn có thể đem đi làm một nồi thịt gà hầm cách thủy!”

Uỵch ——

Gà rừng Bá Vương nghe vậy thì lập tức giãy dụa kịch liệt, nếu như không phải Tần Vũ đã có sự chuẩn bị từ trước thì nói không chừng thật sự có thể để nó chạy mất.Hai bên giày vò một hồi, gà rừng Bá Vương cuối cũng phát hiện hai tay Tần Vũ đã nắm chặt lấy đôi cánh của mình, giống như hai cái kìm sắt cứng rắn kẹp chặt lại, biết là đã không thể nào thoát được nữa nên nó đành dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tần Vũ, nước mắt lã chã rơi xuống.

Con vật này, vậy mà thật sự thành tinh rồi ?

Gà rừng tinh sao ?

Cái tên này, không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy có chút thích thú.

Khóe miệng Tần Vũ lộ ra một nụ cười.

Gà rừng Bá Vương thấy vậy thì lập tức tỉnh táo trở lại, giả vờ làm nũng một hồi trong lòng của Tần Vũ, sau đó thì nhân lúc hắn không để ý mà cố gắng giãy ra khỏi sự kìm kẹp của hai cánh tay, đôi cánh cũng dang rộng để chuẩn bị bay ra ngoài.

/5