Tâm Linh

Chương 1: Số Mệnh

/33


Chàng trai vừa bước ra khỏi quán cà phê không lâu, đang thơ thẩn loanh quanh vô định trên chiếc xe máy, lúc này trong đầu cậu thật là một mớ lộn xộn vì mãi nghĩ chuyện vừa ban nãy xảy ra.

Vốn định hôm nay đi xem bói vừa do tò mò vừa do lời kích thích của nhỏ bạn, nào là ‘coi chính xác khỏi chê’ và còn gì đại loại như ‘cái người coi bói đó có ánh nhìn mà khiến người khác rùng mình’; chính cậu cũng tò mò cái rùng mình rợn người đó là đến tột cùng như thế nào, cho nên lúc đến thì tâm trạng phấn khích mà chẳng hiểu rốt cuộc đến khi bước ra thì hoang mang không thể tả - chính cậu cũng không thể rõ ràng.

Chính xác cái người xem bói kia nom trông còn rất trẻ, cách ăn mặc thì chỉ có thể cùng cụm từ ‘mang đậm dấu ấn cá nhân’ để diễn tả nhưng không thể thừa nhận là nó vô cùng hợp với vẻ ngoài của cậu ta, một dân ‘du mục’- theo như cậu ta tự gọi và cũng vô cùng hợp với cái danh phận mà cậu tự nhận, bản thân mình là một người đọc bài Tarot – chỉ vậy thôi.

Nhưng ở cậu ta còn có cái gì nữa hơn thế, với vóc người không cao to vạm vỡ, nếu không nói là có phần hơi ‘gầy guộc' rất xu hướng của thanh niên thế giới bây giờ; nhưng ở ánh mắt cậu ta, có điều gì đó mà chính cậu cũng chẳng giải thích nổi, chỉ có thể miêu tả bằng vài cụm ngắn gọn là nhìn vào đôi mắt nâu đậm đấy, chỉ thấy một sự chìm sâu và dường như bị một lực hấp dẫn vô hình thu hút khó mà dứt ra, để đến lúc nhận ra thì lại có chút gì đó sợ hãi như thể người đó có thể 'đọc' được tường tận con người mình; cậu khẽ rùng mình lắc đầu như thể xui đuổi cái ý nghĩ quái đản ấy ra - không phải cậu là một người Duy Vật trường phái nhưng ít nhất chẳng phải thể loại mê tín cái gì cũng tin.

Nhưng, đó chưa phải là thứ khiến cậu hoang mang và bất ổn như lúc này; chính xác, thứ mà cậu vẫn nhớ là ba lần bốc bài liên tiếp, lần nào cũng tự bóc ra ba quân bài không đổi theo thứ tự là Wheel Of Fortune, Hermit và The Death.

Và thứ ám ảnh cậu hơn hết chính là lời mô tả trực tiếp đến mạnh mẽ và gãy gọn của người thanh niên xem bài với một nụ cười nửa như mỉm nửa như không, rằng “số mệnh dẫn dắt, số mệnh đưa lối, số mệnh đón đường; điều mà bạn theo đuổi, đến tận cùng mục đích của cuộc đời này; bạn sẽ chạm ngõ nó, nhưng tất cả chỉ có thể là do mình lựa chọn – nắm lấy hay không.. chỉ một thời gian ngắn, ngắn thôi, số phận sẽ tìm bạn..”.

Lại một cơn rùng mình bất chợt xuất hiện khi cậu lẩm bẩm gần như không trọn vẹn từng lời lúc nãy, cậu lắc đầu, tự trấn an mình bằng vài suy nghĩ bâng quơ rồi đẩy mạnh tay ga phóng nhanh về nhà.

Đêm đã về khuya, bóng người thưa dần và trời bắt đầu trở lạnh -cậu nghĩ thầm.

(…)

- Này, Vũ, chuyện hôm qua thế nào, 'cool' đúng không ? – Tiếng lanh lãnh của một đứa con gái đột ngột vang lên.

Cậu không cần quay lại, chỉ nghe cái âm thanh quen thuộc đó cũng dư sức nhận ra nhỏ bạn thâm niên từ hồi cấp hai của mình.

- Sáng sớm mà ầm ĩ thế rồi hả, hôm nay ăn trúng gì mà phấn khích vậy ?

- Ông chưa trả lời câu hỏi của tui ?

- Trả lời gì ?

- Thì là chuyện hôm qua đó ?

- Vụ bói toán đó hả.. – dừng một chút, cậu xoáy mắt nhìn con nhỏ bạn mình có vẻ đang rất háo hức được lắng nghe, như thể chứng minh cho thân phận bà tám nhứt lớp này của mình vậy, cậu cười.

- Cũng bình thường thôi, không có gì ghê gớm. – Nói xong lại cắm mặt vào cái điện thoại, cố gắng kìm cơn cười xuống và cũng là để không nhìn con bạn mặt đang nghệt ra, trông có vẻ cực-kì-thất-vọng.

Hôm nay sẽ là một ngày không tệ và cậu đã chính thức bỏ chuyện hôm qua qua một bên, cứ coi như đó là một trong những thứ tầm phào không hơi đâu tốn sức để chú tâm - cậu nhủ thầm vậy.

(…)

Vũ chầm chậm đi qua một hành lang dài được lát bởi những viên gạch nho nhỏ xếp lại với nhau theo một cấu trúc độc đáo cố định, những dãi màu chạy từ trắng sang xanh rồi điểm một ít những điểm chi tiết màu nóng - khiến cậu trầm trồ thú vị. Vốn hôm nay lớp cậu tự tổ chức một buổi công tác tình nguyện từ thiện thanh niên góp sức trẻ cho công tác xã hội và hiện cậu đang ở khuôn viên một ngôi nhà thờ cổ, mà ngày nay ngoài việc truyền giáo duy trì niềm tin cho những người lạc lối thì nó còn là nơi nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi và những người lớn tuổi không nơi nương tựa.

Vài tuần chán chường đến không thể hơn được đã trôi chầm chậm qua, cậu tự coi như hôm nay là một buổi thư giãn, xã stress cho chính bản thân mình cho nên tranh thủ giờ nghỉ trưa cậu một mình đi lang thang thám hiểm nơi này – nơi mà cậu cho là có kiến trúc và kiểu trang trí vô cùng 'thú vị', cũ kỹ một cách đẹp tuyệt vời, khiến cậu có cảm giác mình đang là nhân vật chính trong những cảnh phim 'tâm linh phương tây' quen thuộc mà chính cậu là một fan bự chảng; chỉ có một chút bực mình ngoài ý muốn là hôm nay cũng có một đoàn khác ghé thăm cho nên không khí có hơi 'xáo trộn' không như ý.

Chẳng để đầu óc nghĩ ngợi nhiều, toàn bộ tâm trí đã bị cảnh quan nơi này hấp dẫn, cậu cứ rong ruổi bước đi – mãi cho đến khi giật mình nhận ra mình đã bước vào một nơi khá kỳ lạ.

Căn phòng hoàn toàn làm cậu choáng ngợp với những bức họa bích thiên thần trên trần và khắp những nơi trên tường, cùng với những bức tượng trạm nổi, thánh giá, nến, sách và một số những thứ bằng kim loại ánh bạc ánh kim rạng rỡ mà chính cậu cũng chỉ có thể nó xem là một thứ đồ trang trí khó hiểu mang đậm tính chất tôn giáo – tất cả tôn lên một nét bí ẩn cổ quái đầy 'tâm linh' tại nơi này.

Cậu trầm trồ nhìn dưới chân mình, cậu đang đứng trong một vòng tròn lớn được chạm khắc tinh tế chiếm vị trí trung tâm và đường kính gần như chiến gần nửa căn phòng không hề bé này. Là lạ họa tiết trang trí của nó thoạt nhìn chỉ là những đường nét uốn lượn không rõ ràng cùng với một số những chữ chẳng hiểu nổi nhưng không hiểu sao tất cả lại mang đến cho cậu cảm giác ngờ ngợ mang máng kì lạ.

Cậu cũng nhận ra sự có mặt của hai chàng trai nữa cũng đứng trong vòng tròn lúc này, mặt họ có phần cũng đang phát tiết ra chính biểu cảm của cậu bây giờ.

Rồi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đột ngột cậu nghe một tiếng như tiếng chuông rung ngân phối âm thêm tiếng tù và rền vang, kéo theo đó là hàng loạt những sung chấn rồi đến ánh sáng chói lóa, đến nỗi phải nhắm chặt mắt; chuyện sau đó nữa chính mình cũng không hay biết – vì cậu đã bất tỉnh.

/33