Ta Là Đông Phương Bất Bại

Chương 42: Tiêu Yên

/50


Hạ Ngâm Tuyết trong cơn mê man vẫn cảm nhận được sự luân chuyển của ánh sáng và bóng tối, giữa ngày và đêm. Có phải nàng đã thành vong hồn đang nhìn ngắm thế gian? đến lần thứ sáu nàng lại cảm nhận được ánh sáng kèm theo là sự đau đớn từ xác thịt. Tự hỏi mình còn sống hay đã chết thì âm thanh huyên náo bên cạnh lôi kéo nàng khỏi cơn mơ.

“Đại ca thương thế cô nương này đã qua nguy hiểm, nhưng cần điều dưỡng” giọng nữ cao vút nói.

“Đợi nàng tỉnh, ta sẽ cho ả biết tay” giọng nam kia hình như là của Tiêu Thần.

“Đại ca ta hình như không biết huynh có hứng thú bạo lực nha. Xưa nay huynh đều là người thương hương tiếc ngọc”

“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì sống”

“Hay vậy đi huynh cũng đâu thích chơi trò bạo lực, huynh thích chinh phục tấm chân tình của giai nhân ta có một cách”

“Cách gì?”

“Chỗ ta đang nghiên cứu một loại vong tình thảo, khiến người ta quên hết tình duyên trước kia sẽ yêu người nam nhân đầu tiên gặp gỡ sau khi vong tình thảo phác tác”

“Thật sự?”

“Huynh còn không tin ta, y thuật của ta không phải là thứ duy nhất khiến huynh cho phép ta cùng Ngự Nhi ở lại Tiêu Gia hay sao”

“Vậy ngươi làm đi”

“Nhưng để Vong Tình Thảo luyện thành, cần một năm thời gian”

“Ta không chờ được lâu như thế”

“Đại ca chờ đợi cũng là một cái thú nha. Đến lúc chiếm chọn giai nhân đừng quên muội muội ta nha” giọng nữ nhân kia mang theo trêu đùa.

“Nhưng một năm quá lâu” Tiêu Thần có một chút nôn nóng.

“Không ngờ đỉnh đỉnh đại danh Tiêu Gia Bảo Chủ lại thiếu kiên nhẫn đến thế. Hèn gì Tây Môn gia âm mưu chiếm ngôi cửu ngũ, Bắc Thần gia phò trợ tân hoàng, Đông Phương giáo chủ hùng bá giang hồ mà Tiêu Gia vẫn chết dí vùng cực đông âm u này” nữ nhân cuối cùng hạ tử chiêu kích tướng.

“Ai dám nói ta như thế, Tiêu Yên đừng tưởng ngươi là muội muội ruột thịt ta cũng không tha” Tiêu Thần như con mãnh sư bị chạm đến vết thương gầm lên đe dọa.

“Vậy cho ta một năm”

“Được, một năm sau ta quay lại lấy người. Muội muốn làm gì thì làm” tiếp theo sau Ngâm Tuyết nghe thấy tiếng người đi xa, cánh cửa bị thô lỗ đóng lại.

“Đừng giả chết nữa, ta biết ngươi đã tỉnh” giọng nữ cao vút kia cất lên khiến Ngâm Tuyết có một chút chột dạ, bèn hé mắt. Nàng không còn ở tiểu viện cũ, đập vào mắt là một căn phòng tồi tàn nhưng sạch sẽ thoang thoảng mùi dược thảo.

“S…ao….ta.. chế..t” đầu lưỡi chuyền đến từng đợt đau đớn khiến Ngâm Tuyết không thể phát âm rõ ràng. Một bóng người lướt đến cạnh giường, lúc nàng Ngâm Tuyết mới nhìn rõ được dung mạo của chủ nhân giọng nói. Mắt phượng câu loan, sống mũi mảnh mai, cánh môi mỏng chỉ điểm một cút hồng son chu sa chính giữa tựa như cách trang điểm của Geisha thời xưa. Trái ngược hẳn với sự đơn giản của căn phòng, thiếu phụ mặc một thân cung trang hoa lệ màu hồng nhạt chiếc cô áo cao thanh nhã viền đỏ không hở hang dung tục, nhưng vẫn câu nhân động lòng người. Mái tóc đen bóng vấn cao bằng long phượng châu sai, càng khiến người thiếu phụ trước mắt thêm duyên dáng quý phái.

“Là ta trăm khổ vạn khổ cứu lấy mạng của ngươi. Dại dột gì lại tự kết liễu như thế?”

Ngâm Tuyết im lặng chỉ lặng lẳng hạ mi mắt quay đi không muốn nói chuyện, người thiếu phụ này hình như là thân muội muội của Tiêu Thần chắc cũng như hắn mà thôi.

“Ta biết ngươi không muốn nói chuyện, vậy uống thuốc đi, ta đã để nguội tránh thuốc nóng động đến vết thương trên lưỡi” Tiêu Yên đưa một chén thuốc đen ngòm đến trước mặt Ngâm Tuyết. Nàng chán ghét gạt bay chén thuốc rơi xuống đất vỡ tung tóe. Tiêu Yên nhìn những mảng vỡ dưới đất vẫn không hờn giận ra ngoài mang một chén thuốc khác vào.

“Ta..nói ta…không uống. Ai ..biết ngươi có bỏ Vong Tình Thảo vào bên trong” khó khăn nói một hơn Ngâm Tuyết không thèm nhìn đến chén thuốc.

“Ngươi không uống cũng được, sống chết mặc kệ ngươi nhưng còn hài tử trong bụng ngươi. Ngươi muốn nó chưa ra đời mà cùng chết theo ngươi sao?” Tiêu Yên không mặn không nhạt lên tiếng.

Cái gì? hài tử, hài tử? Ta có cài tử sao? Biết đâu lại là mánh khóe của Tiêu Yên để lừa ta uống vong tình thảo. Nhìn ánh mắt xao động của Ngâm Tuyết, Tiêu Yên biết nàng đang nghĩ gì. Đúng thật là cô nương đáng yêu mà, nghĩ gì đều lộ hết trên mặt.Hèn gì Tiêu Thần không chịu bỏ qua cho một vưu vật như thế.

“Ta biết ngươi đang nghĩ vì sao ta lại giúp ngươi chứ gì? Ta cũng không phải vì ngươi mà vì hài tử vô tội ngươi đang mang. Một nữ tử một mình mang thai không có phu quân bên cạnh rất vất vả, nhưng tình mẫu tử rất lớn sẽ giúp ngươi vượt qua tất cả. Chắc lúc nãy ta trò chuyện với Tiêu Thần ngươi cũng đã nghe thấy. Ta xin hắn thời hạn một năm thực ra là kế hoãn binh để đợi ngươi sinh nở, trong thời gian đó biết đâu phu quân ngươi sẽ tình đến mang ngươi đi…..”

“Ngươi..?” Ngâm Tuyết nghi hoặc nhìn Tiêu Yên tuy trang điểm hoa lệ lộng lẫy nhưng khi nhắc đến phu quân trong mắt nàng lại đượm một tầng ưu thương khó tả.

“Ta cũng đang đợi phu quân ta đến đón, ta và Ngự Nhi sống chết trụ lại Tiêu Gia này đợi một ngày chàng quay lại có thể tìm thấy chúng ta” Giọng nói cao vút của Tiêu Yên trở nên xa xăm mỏng manh, như nỗi nhớ mong theo gió đến bên một người ở rất xa.

“Mẫu thân, người xem hôm nay Ngự Nhi bắt được một con chuồn chuồn.” bất chợt cửa phòng bị xô đẩy, một hài đồng tầm một tuổi phấn điêu ngọc mài, đặc biệt mái tóc chỏm màu ngân bạc tuyệt đẹp như dải ngân hà ôm ấp đôi sao mai màu bích ngọc, chạy ùa vào ôm lấy Tiêu Yên.

“Ngự Nhi ngoan đừng làm ồn a di cần nghỉ ngơi” hài đồng ngước đôi mắt màu ngọc bích lên nhìn Ngâm Tuyết. Thật là một hài đồng xinh đẹp nhìn thấy liền muốn ôm vào lòng cưng nựng, hài nhi của ta rồi cũng sẽ xinh đẹp như vậy sao?

“Kh..ông sao, ngươi tên gì?” Ngâm Tuyết gắng ngượng mỉm cười đưa tay vuốt má hài đồng đượm một màu hồng nhạt đáng yêu như trái đào.

“Ta là Huyền Ngự, nhưng mẫu thân gọi ta là Ngự Nhi. A di ta thấy ngươi rất đẹp ta thích ngươi, vậy ngươi cũng gọi ta là Ngự Nhi đi” Ngự Nhi chớp đôi mắt đáng yêu nói.

“Ân, Ngự Nhi rất ngoan. A di tên là Ngâm Tuyết, họ một chữ Hạ” Ngâm Tuyết từ ái nhìn Tiểu Ngự Nhi, không hiểu sao trước sự ngây thơ thuần khiết của hài đồng này nàng không muốn nói dối.

“Ngâm Tuyết a di, sau này chúng ta cùng đi bắt chuồn chuồn nhé” Cánh môi đỏ hồng đáng yêu cười rộ lên ngọt ngào, Ngự Nhi nhanh chóng chuyển từ lòng Tiêu Yên, nhảy phóc lên giường cạnh Ngân Tuyết.

“Ngự Nhi, được rồi đừng phá Ngâm Tuyết a di nữa. Mau đi rửa tay trên bàn có điểm tâm đấy” Tiêu Yên bế con thả xuống đất để Ngự Nhi tự mình đi rửa tay. Nhìn bóng lưng nho nhỏ biết mất sau cửa, Tiêu Yên không khỏi mỉm cười.

“Phu quân của ngươi….?” Ngâm Tuyết ngập ngừng hỏi Tiêu Yên.

“Chàng đã rời đi hai năm rồi, chúng ta chưa chính thức bài đường vì đại ca ta phản đối. Đại ca ta khinh rẻ chàng không có công danh buông lời sỉ nhục, chàng mới ra đi hứa sẽ nhanh chóng quay lại dùng kiệu tám người khiêng đón ta về, cho ta một phong cảnh hôn lễ. Đêm trước khi chàng đi ta lén trốn ra khỏi nhà gặp chàng, và chúng ta có da thịt chi thân. Sau đó chàng bặt vô âm tín, ta lại mang thai Ngự Nhi……..Ta vẫn đợi ngày ngày trang điểm xinh đẹp biết đâu chàng quay lại đón ta…..” Một giọt châu lệ lăn dài trên má, Tiêu Yên vội lấy tay áo lau lệ miễn cưỡng mỉm cười đưa thuốc cho Ngâm Tuyết. Lần ngày nàng không từ chối một hơi uống hết, rồi theo lời Tiêu Yên nằm xuống nghỉ ngơi, nhanh chóng chìm vào mộng. Trong mộng nàng vẫn tự hỏi, Ngự Long liệu chàng có đến đón ta sao?

————————————

Y thuật của Tiêu Yên quả không tầm thường, có thể nói ngang ngửa với Tiếu Nhan Thần Y, ngũ thúc Chu Tiếu Khang của Ngâm Tuyết nha. Chỉ trong vòng một tuần vết thương ở lưỡi đã không còn đau nữa nàng đã có thể ăn uống nói chuyện bình thường. Biệt viện của mẫu tử Tiêu Yên ở một nơi hẻo lánh nhất trong Tiêu Gia Bảo, nên cũng chẳng có mấy ai qua lại. Ngâm Tuyết thấy như thế quả thực yên tĩnh thanh thản, ban ngày thì cùng chơi đùa chuyện trò với Ngự Nhi, buổi tối sau khi Tiêu Yên bắt mạch cho nàng hai người cùng ngồi thưởng trà. Nhưng khi đêm khuya bao trùm còn lại một mình nàng trong căn phòng vắng, Ngâm Tuyết lại thổn thức đưa tay vuốt lên bụng vẫn còn phẳng lỳ, vì thai mới chỉ ba tháng, nhìn về hướng xa xăm liệu chàng có còn nhớ đến ta?

Sáng sớm khi sương mai còn đọng trên lá, chú chim sơn ca mới cất cao giọng hót đầu tiên trong ngày Ngâm Tuyết vẫn chưa thức dậy, liền bị tiếng động huyên náo bên ngoài kéo ra khỏi mộng đẹp.

“Có chuyện gì vậy Tiêu Yên tỉ tỉ?” khoác vội ngoại bào Ngâm Tuyết bước ra tiền sảnh, đã thấy mẹ con Tiêu Yên và một nữ nhân khác đang đôi co.

“Tiện nhân, Gia cho ngươi ở lại Tiêu Gia Bảo đã là phúc phần tám kiếp nay lại còn che dấu cho con ả hồ ly tinh kia. Mau giao ả ra đây cho bổn phu nhân” nữ nhân kia có thể nói là xinh đẹp như là vẻ đẹp của phù dung giả tạo, điêu ngoa đang chỉ thẳng mặt Tiêu Yên mà la hét.

“Này ngươi nói ai là tiện nhân, ta dù xấu dù tốt cũng là tam tiểu thư của Tiêu Gia. Còn ngươi chỉ là một thị thiếp thấp hèn của đại ca ta, khi đã thất sủng thì cả chó cũng không bằng, sao dám đến đây mà lên mặt?”

“Ngươi…ngươi…ta sẽ nói lại với Gia để hắn trừng trị con tiện nhân dâm đãng, chưa thành thân mà đã có con nhà ngươi”

“Thì sao? ta có nhi tử với người ta yêu thì sao? còn hơn ngươi chỉ vì tiền mà ngoan ngoãn làm đồ chơi cho kẻ khác”

“Ta không thèm đôi co với bà điên nhà ngươi, mau đem con hồ ly tinh kia ra đây ta muốn hỏi cho ra nhẽ vì sao muốn đem nha hoàn của ta điều đến cái tiểu viện nhếch nhác này hầu hạ ả”

“Phù Dung nàng làm gì ở đây?” nữ nhân điêu ngoa kia bị cắt ngang bởi giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Thần, Hắn còn đang ôm mỹ nhân trên giường sáng sớm liền bị quản gia đánh thức nói thị thiếp của hắn chạy đến chỗ Tiêu Yên làm loạn. Thực không biết sống chết, nhỡ đâu Tiêu Yên điên lên cho nàng một bao độc dược thì đi đời.

“Gia thiếp chỉ muốn đến xem vị muội muội, mà gia muốn Thanh Nhi đến hầu hạ mà thôi” Ả thị thiếp tên Phù Dung nũng nịu nhào vào lòng Tiêu Thần. Nhắc đến cái nha hoàn Thanh Nhi này lại làm hắn thực đau đầu nha. Thấy con nha hoàn Thanh Nhi có một chút thanh tú nên hắn đã lôi nó lên giường một đêm, ai biết nó lại có thai lấy danh nghĩa điều nó đến chỗ Tiêu Yên là muốn phá điệu hài tử đi. Hắn Tiêu Gia người nối dõi làm sao sở sinh từ bụng một nô tỳ được chứ.

“Được rồi, để Thanh Nhi lại nàng theo ta về.” Không lằng nhằng thêm Tiêu Thần lôi kéo thị thiếp đi về, bỏ lại Thanh Nhi vóc người nhỏ nhắn đang run rẩy đứng ở một góc.

Thanh Nhi chỉ là một cô bé tầm mười lăm tuổi, ngũ quan thanh tú, da trắng nõn chỉ có thể xem là xinh xắn. Nhưng đặc biệt cô bé có một đôi mắt tuyệt đẹp, mị hoặc bí ẩn như hút lấy cả linh hồn người đối diện chả trách Tiêu Thần nhất thời bị mê hoặc.

“Ngươi lại đây” Tiêu Yên chỉ Thanh Nhi ngồi xuống ghế. Nhưng Thanh Nhi bé nhỏ vội quỳ thụp xuống khóc lóc.

“Tam tiểu thư xin tha cho nô tỳ, xin tha cho nô tỳ…”

“Ta không làm gì hài tử của ngươi đâu….”Tiêu Yên vội vàng đỡ lấy Thanh Nhi nhưng tiểu nha đầu này vẫn sống chết quỳ dưới đất dập đầu.

“Tiểu thư xin tha cho nô tỳ, nô tỳ thực sự không có …..”

“Sao không có?nó rõ cho ta nghe” Tiêu Yên nhíu mày liễu nghiêm khắc nhìn Thanh Nhi khiến nàng sợ hãi càng thu mình lại.

“Nô tỳ thực sự không có, chỉ là sau khi bị Gia lôi lên giường sợ hãi sẽ bị chủ nhân ghen tức đánh đến chết nên mới nói dối”

“Ngu ngốc, ngươi có biết như thế dù tránh được đòn roi của ả tiện nhân kia thì bảo chủ cũng sẽ tìm cách bức tử ngươi không đưa đến chỗ ta cũng sẽ có người khác làm”

“Tam tiểu thư xin tha nô tỳ một mạng, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ chủ nhân a” Thanh Nhi nức nở van xin, Tiêu Yên vẫn không động lòng nàng biết dù vẻ bên ngoài yếu đuối ngây thơ, nhưng đôi mị nhãn kia cho thấy con nô tỳ này không tầm thường.

“Tiêu Yên tỉ tỉ, hay để Thanh Nhi hầu hạ ta đi” Đứng bên ngoài nhìn thấy đứa nhỏ đáng lẽ ở thời đại của mình còn hồn nhiên cắp sách đến trường, mà ở đây lại phải gánh chịu một số phận nghiệt ngã như thế, Ngâm Tuyết không khỏi chạnh lòng.

“Muội đã suy nghĩ kỹ chưa?” Tiêu Yên nghiêm túc nhìn Ngâm Tuyết, qua ngày tháng sống chung bất tri bất giác nàng đã xem Ngâm Tuyết là tri kỉ.

“Muội đã nghĩ kỹ”

“Vậy được, Thanh Nhi từ nay hầu hạ Ngâm Tuyết cho tốt. Nhưng nhớ đừng hòng dở trò nếu không…..” Tiêu Yên bỏ lửng câu nói phượng nhãn ánh lên những tia quỷ dị nguy hiểm.

“Nô tỳ biết, tạ ơn tái sinh của hai vị tiểu thư. Nô tỳ thề dù sau này phải xuống vạc dầu hay lên núi đao cũng tận trung với hai vị”

“Thôi được rồi đứng lên đi” Ngâm Tuyết lại gần đỡ Thanh Nhi dậy đón nhận ánh mắt tràn đầy thâm tình của Thanh Nhi. Bất giác nàng cảm thấy ánh mắt ấy thực quen thuộc.

………….



Từ đó trong tiểu viện vốn vắng vẻ lại có thêm một nữ tử, thêm tiếng cười đùa huyên náo mang lại mùa xuân đang lặng lẽ nở rộ.

/50