Ta Không Thành Tiên

Chương 364 - Mài kiếm

/364


Đao này không hoa lệ đến kinh người. Nó cũng chẳng phải mạnh đến mức hủy diệt tất cả và cũng càng không phải có thể có sức cản lại một kích kia của Thần, nhưng tuy vậy đây lại là một đao có trình độ cao nhất kể từ khi nàng bắt đầu tu hành cho đến nay!

Nó đã vượt xa thực lực và hiểu biết vốn có của Kiến Sầu, thậm chí...

Còn trên cả sự tồn tại của chính bản thân nàng!

Đây là một đao hoàn toàn mới và đồng thời cũng là một đao mang theo trái tim và linh hồn của nàng!

Ánh đao hai xích sáng trắng như tuyết, một nửa là linh lực tinh thuần phiêu dật, nửa kia là hồn lực tối tăm u ám!

Nửa đầu thì trên đại địa Thập Cửu Châu bao la này đâu đâu cũng có, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy được; nhưng nửa sau lại thuộc về một vùng đất mà từ trước đến nay chưa có tu sĩ nào đặt chân đến.

Đây là hai nguồn lực vốn đối chọi nhau.

Nhưng trong thời khắc cấp bách này, trong khoảnh khắc không cần suy nghĩ này, cả hai lại đồng thời rót vào trong thanh pháp khí, dung hợp đến gần như tuyệt hảo. Dường như chúng bị một sức mạnh nào đó khuất phục mà tình nguyện để người sai sử, cam tâm chịu chết!

Trong thông đạo chật hẹp, không có tu sĩ nào nhận ra được nguồn lực này là cái gì và cũng chẳng có ai có hiểu biết về nguồn gốc của nó!

Kiến Sầu vẫn ẩn mình trong gió, tuy đã chém xuống một đao, nhưng trạng thái "Thuận gió" vẫn không bị phá hư.

Trong mắt những người khác, ở nơi nàng hiện diện chỉ là một khoảng không bị hắc khí bao phủ.

Nhưng trong một sát na ngắn đến nỗi không kịp chớp mắt ấy lại có một đường kiếm khí kinh người đằng không bay lên! Đường kiếm khí này chính là từ lối ra thông đạo phóng tới, trước Kiến Sầu năm trượng!

Giữa tích tắc cực kỳ nguy cấp đó, nó hợp cùng với đường đao và ánh kiếm mà đồng thời chém về phía phần gai đuôi!

Ánh kiếm xanh biếc màu ngọc bích, kiếm khí mênh mông cuồn cuộn!

Lúc kiếm khí bay vút lên, thông đạo chật hẹp liền dường như trở nên rộng rãi.

Tựa hồ như cái thứ đang đánh tới ấy không phải là một ánh kiếm mà là một mái nhà tranh lẫn giữa rặng tùng bách xanh tươi, mây trắng lững lờ vướng vít xung quanh, là một bờ ruộng tịch liêu thấm đẫm ánh chiều tà, là một khoảng rừng tĩnh lặng trong nơi thâm u cùng cốc....

Trong khoảng khắc kiếm khí quét tới, tưởng như còn nghe thấy tiếng ẩn sĩ ngâm nga:

Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm áng mây bay*...

* Đây là hai câu thơ trong trong bài Chung Nam biệt viện của Vương Duy đời Đường (699 - 759). Dịch thơ Lê Nguyễn Lưu - thivien.net

Trong ngữ nghĩa mịt mờ có ẩn chân ý; trong mênh mông cuồn cuộn mà gần sát với tự nhiên.

Vô dục vô cầu, tùy tâm tùy tính.

Một chiếc thuyền lá nhỏ rẽ nước lướt đi, để lại phần đời đã qua của mình trong sóng nước dập duềnh.

Đây là?!

Kiến Sầu đại kinh, không khỏi ngước mắt lên nhìn về phía lối ra thông đạo phủ đầy hắc khí, nhưng ngoài những tia kiếm xanh ngọc quyện lẫn với kiếm khí thì chẳng thấy bất cứ một bóng người nào khác.

Bạch Dần ở phía sau nàng cũng giật mình chẳng kém, nhưng ngoài sắc mặt kinh ngạc thì lại càng thêm ba phần hoảng sợ!

Trong thông đạo ngục giam tối hôm nay, ngoài một người thần bí ẩn mình xuất đao ở phía trước thì lại vẫn còn một người khác vô thanh vô tức theo sát sau chân!

Hơn nữa người này...

Ánh mắt Bạch Dần lướt qua những tia sáng xanh ngọc lẫn trong kiếm khí mà trong lòng đã gần như có ngay đáp án: Nếu hắn nhớ không sai, đây là...

Trong thuyền Dạ Hàng, nếu là người của Côn Ngô, cho dù là ai đi nữa thì cũng chẳng phải là tin tức tốt lành gì đối với Nhai Sơn.

Hai hàng chân mày tuấn dật của Bạch Dần liền nhíu lại.

Nhưng thủ pháp của hắn cũng không bởi vì vậy mà chịu một chút xíu ảnh hưởng, ngược lại còn mượn uy thế bá đạo của luồng kiếm khí đang đánh tới kia để tăng thêm tốc độ của kiếm trong tay mình!

"Ầm!"

Tuy không phát cùng một lúc, nhưng đường đao hỗn hợp kết cùng với hai đạo kiếm khí một đen trắng một xanh ngọc lại gần như đồng thời một cách kỳ diệu chém xuống hai thanh gai đuôi kia!

Kiến Sầu tin rằng nếu là tu sĩ nhập thế trên Thập Cửu Châu, rất khó có ai có thể toàn thân thoát khỏi ba kích vây công phối hợp đến gần như hoàn mỹ như thế này. Cho dù là tu sĩ phản hư đối mặt với nó e rằng cũng sẽ phải biến sắc chút ít.

Nhưng lúc này, địch thủ của nàng, hay địch thủ của bọn họ nói cho đúng hơn, lại không có chút phản ứng dư thừa!

Kiếm khí và ánh đao lan rộng khiến các vách tường đá U Vô trong thông đạo xung quanh bị chấn thành đá vụn; trong linh khí bạo loạn lại còn có thêm hồn lực u ám không thuộc về đại địa Thập Cửu Châu gia nhập khiến cho sức nổ càng mạnh hơn...

Nhưng lực đập của con trùng thô to kia vẫn vạn lần hung hãn như trước!

Sức mạnh của ba người hợp lại khủng khiếp như vậy bất quá cũng chỉ làm cho hai thanh gai đuôi gớm ghiếc kia hơi khựng lại một chút mà thôi!

Nhưng...

Dù chỉ một chút cũng đủ!

"Đi!"

Một chưởng Phiên Thiên ấn!

"Ầm!"

Linh lực cuồng bạo nổ tung tứ phía. Tuy có tu vi cao nhưng trong lúc bất ngờ Tiết Vô Cứu không phòng bị kịp đành phải chịu một phen choáng váng đầu óc, mắt nổi đom đóm!



Bên tai nhất thời vù vù tiếng gió rít.

Đến khi y định thần lại thì trước mắt còn thấy đâu luồng gió yêu ma với vị tu sĩ thần bí ẩn mình bên trong?!

Có chăng chỉ là một đám người thuyền Dạ Hàng đang lố nhố phiêu phù giữa không trung, ngoài ra còn có một người mặt mũi như xác sống, tay lăm lăm búa Uyên Ương, đang đứng trước mặt y năm trượng...

Chính Lương Thính Vũ, một trong ba đại tế tửu của thuyền Dạ Hàng.

Đây là nữ tu được đường chủ thuyền Dạ Hàng trọng dụng nhất trong những năm gần đây, đồng thời cũng là người có thủ đoạn độc ác nhất và được không ít người trên Minh Nhật Tinh Hải đánh giá cao.

"Ta còn tưởng là tên đạo tặc nào đột nhập, quậy cho thuyền Dạ Hàng chúng ta đến trời long đất lở. Té ra là Tiết kiếm hầu đại giá quang lâm. Thứ cho không kịp tiếp đón từ xa a!"

Vết sẹo dài trên má trái khiến cho Lương Thính Vũ trông vô cùng lạnh lẽo, khóe miệng tựa như hơi nhếch lên, kiểu cách mỉa mai.

Ánh mắt của thị quét đến Tiết Vô Cứu đang ở giữa không trung; cùng lúc Tiết Vô Cứu cũng nghe thấy rõ ba tiếng "Tiết kiếm hầu" của thị.

Nhưng "đột nhập" cái gì?

Lại còn "Quậy cho thuyền Dạ Hàng chúng ta đến long trời lở đất" nữa chứ?

Tiết Vô Cứu nhìn cái mặt cười cười đến cực kỳ khó coi của Lương Thính Vũ, kế đó lại thấy một đám tu sĩ thuyền Dạ Hàng đang vây xung quanh, bộ dạng như gặp phải đại địch, một lời không lọt tai liền sẽ xông vào vây đánh!

Đây là...

Tức thời trong đầu y chợt nhớ đến tu sĩ thần bí ẩn mình trong luồng gió yêu dị mà y đã gặp phải lúc nãy.

"..."

Thật là tức muốn ói máu mà!

Vừa hiểu ra đầu đuôi, Tiết Vô Cứu thấy trước mặt tối sầm, hai mắt đầy lệ, thiếu chút nữa thì ngã nhào khỏi không trung!

Tiên sư cha nó!

Vừa rồi giao thủ chớp nhoáng với vị tu sĩ thần bí kia đã là bất ngờ quá mức, khiến y phải ăn thiệt không ít. Bây giờ lại còn bị gần như toàn bộ tu sĩ của thuyền Dạ Hàng chặn đánh ở bến đò như thế này!

Oan ôi ông địa!

Tiết Vô Cứu đúng là vì việc của Tả Lưu mà đến, nhưng thật ra y một bước vẫn còn chưa vào tới thuyền Dạ Hàng chứ đừng nói gì là đến chuyện quậy phá này nọ!

Thôi chết, bị đổ vỏ rồi.

Người ta ăn ốc, bổn hầu ta phải đổ vỏ a.

Khóe miệng Tiết Vô Cứu giật giật. Bấy giờ y mới hỏi Lương Thính Vũ mà như khóc: Tiên tử, nếu ta nói là ta vừa mới tới thì cô có tin không?

oOo

Trời đêm không trăng sao.

Bầu trời Minh Nhật Tinh Hải vẫn luôn luôn như vậy.

Đối với Kiến Sầu mà nói, đây là một đêm đáng sợ, vừa quái dị vừa bất an khó hiểu trùng trùng.

Sau khi đột ngột quăng Phiên Thiên ấn ra, nàng liền bỏ rơi vị nam tu áo tím bám dai như đỉa kia rất mau, kế đó lại vòng qua thành Toái Tiên một đoạn rồi mới trở lại lữ quán.

Chỉ đến lúc nàng xếp bằng ngồi xuống nghĩ kỹ lại thì đủ mọi nghi vấn không có lời giải mới càng nặng thêm một tầng.

Ban đêm thám thính thuyền Dạ Hàng không thu hoạch được gì đã đành, vậy mà lại còn đụng phải ba người dường như có cùng mục đích với mình:

Người đầu tiên là tu sĩ bốn ngón mặc bạch bào. Rất có thể y dính dáng đến Côn Ngô hoặc có liên quan sao đó với Vương Khước;

Người thứ hai là Vương Khước. Kiến Sầu có thể lý giải Ẩn Giả kiếm ý, tuy biểu hiện lúc đó không giống lắm nhưng ý cảnh không sai. Chiếu theo tu vi và tính tình, cộng thêm nguyên nhân lưu lại Minh Nhật Tinh Hải thì có đến tám chín phần mười người này là y.

Còn người thứ ba dĩ nhiên là nam tu áo tím kia. Kiếm pháp của y cực kỳ tinh diệu, tu vi phải cao hơn hẳn nàng ít nhất một cảnh giới, tệ lắm là nhập thế!

Tả Lưu ơi Tả Lưu.

Ngươi có giá quá, ai cũng phát điên vì ngươi a!

Kiến Sầu càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, sau đó lại nhớ đến bức tượng đặt trên đại điện và sinh vật kỳ quỷ dị thường, sát ý cực kỳ hung mãnh trong địa lao thuyền Dạ Hàng, hết thảy đều tìm tòi phân tích cẩn thận một lượt.

Nhưng ngoại trừ nghe giống ba tiếng "Phó Triêu Sinh" thì hoàn toàn chẳng có đầu mối nào.

Tính phức tạp của sự việc đã vượt xa khả năng của nàng.

Sau một hồi suy nghĩ, Kiến Sầu vẫn phát một bức phong lôi tín đi Nhai Sơn, lần này người nhận là chưởng môn Trịnh Yêu. Trong thư nàng thuật lại mọi chuyện mình biết, hy vọng ít nhất trước khi Bạch Ngân lâu đấu giá có thể có được một ít tin tức thiết thực hoặc sẽ nhận được trợ giúp nào đó.

Dù sao...

Cứ theo tình hình đêm nay trong địa lao thuyền Dạ Hàng thì cướp người hầu như là không tưởng. Vậy khả năng nàng cứu được Tả Lưu quá nửa sẽ nằm trong hơn hai ngày tới khi Bạch Ngân lâu đấu giá.

"Bây giờ chỉ còn chờ hồi âm với nghe ngóng tin tức mới thôi."

Thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu hưng hửng sáng, Kiến Sầu nghĩ tới Phù Đạo sơn nhân đã lâu không trả lời thư thì không khỏi cảm thấy phiền muộn, tuy vậy sư tôn của nàng tu vi dù không cao nhưng bổn sự lại thông thiên, chắc có lẽ sẽ không gặp chuyện gì nghiêm trọng đâu.

"Người gặp chuyện chỉ sợ là mình thôi..."

Kiến Sầu thở dài. Từ khi thoát ra khỏi thông đạo trong thuyền Dạ Hàng thì trong lòng nàng luôn có mây đen bao phủ, chẳng lúc nào tan.



Sinh vật yêu tà hung lệ, bức tượng âm trầm đáng sợ, hơn nữa trên người lại có phù văn vàng kim giống như những đường mạch máu giam hãm nó lại...

Lai lịch của chúng ra sao nàng đều không biết.

Thế nhưng sát ý ngưng tụ thành thực chất thì lại vô cùng rõ ràng.

"Thuyền Dạ Hàng..."

Kiến Sầu lẩm nhẩm gọi tên, chân mày nhíu lại, lòng bàn tay từ từ xòe ra. Trong chớp mắt, thanh Cát Lộc đao dài hai xích đã nằm trong tay...

Một đao đã vượt qua khả năng lý giải của nàng khi ấy lại như không ngừng lóe lên trước mắt...

oOo

Còn về phần Tiết Vô Cứu mà nói thì đây là một đêm vừa cực kỳ xui xẻo vừa lộn xộn chẳng đâu vào đâu.

Việc không thành đã đành thì chớ, y lại còn phải đại chiến quần hùng tới ba trăm hiệp ở bến Ô Nha, cố sống cố chết cãi rằng người đột nhập vào thuyền Dạ Hàng cướp Tả Lưu không phải là mình, thể diện của "Tử y kiếm hầu" mất sạch. Cái án oan này e rằng sau này vẫn còn khó mà rửa cho trôi ở Minh Nhật Tinh Hải đây.

Tiết Vô Cứu vừa than vừa trở về sơn trang Giải Tỉnh.

Bây giờ đã là sáng sớm.

Nhánh sông nhỏ uốn mình quanh đình Ẩm Tuyết rồi hòa vào dòng Lan Hà, xung quanh sương trắng mênh mang một vùng. Sơn trang Giải Tỉnh được tạo lập trên một ngọn núi nhỏ cách bờ sông không xa. Nơi đây vốn là nơi dừng chân câu cá của ngư ông, sau này vật đổi sao dời, Khúc Chính Phong đến đây liền xây dựng thêm, lần hồi mới tạo thành sơn trang như thế này.

Tường trắng thấp thoáng sau những rặng cây xanh, hành lang quanh co lượn trên mặt hồ yên ả.

Đá hồ lổn nhổn, xếp thành thềm đình; non bộ trùng điệp, cá bơi lượn lờ.

Nhiều tu sĩ tới thăm sơn trang đều bảo trừ cái tên có hơi khó hiểu một chút thì đây là một nơi trần thế tao nhã, rất thích hợp để tiêu khiển giải sầu.

Nhưng hiển nhiên...

Nhìn sao đi nữa Khúc Chính Phong cũng tuyệt không phải là hạng người thích giải trí tiêu sầu. Vì vậy đối với Tiết Vô Cứu mà nói, sáng sớm gặp y ở khúc quanh hành lang bên hồ như thế này thực sự không phải là chuyện gì kỳ quái.

"Nghe nói đêm qua ngươi gặp rắc rối to phải không?"

Khúc Chính Phong không quay đầu lại cũng biết Tiết Vô Cứu đến, nhưng lúc này hắn không ngồi bên hồ và cũng không rửa tay.

Hắn đang mài kiếm.

Trên một khối đá mài đen nhánh vuông vuông dài dài là một thanh kiếm sắt thường thấy, từ kỹ thuật chế tạo cho đến chất liệu hoàn toàn không có chút gì đặc biệt.

Có chăng chỉ là ở ngay chính việc mài kiếm mà thôi.

Ai nấy đều biết tân kiếm hoàng của Minh Nhật Tinh Hải có hai cây kiếm tốt.

Một thanh tên là "Hải Quang".

Kiếm này được chế từ hải ngọc ngàn năm dưới đáy biển Tây Hải sâu ngàn trượng; toàn thân xanh đậm, chỉ sau khi quán chú linh lực nó mới lộ ra màu lam trong suốt như nước biển, thăm thẳm tựa trời xanh, biêng biếc như bảo thạch; kiếm lấy "Hải" làm ý, ngụ nạp trăm sông.

Thanh kia là "Nhai Sơn".

Kiếm này do tiền bối lưu lại, hoặc để đó để tạo sức sống cho sơn mạch Nhai Sơn. Đây chính là mệnh kiếm của Nhai Sơn, uy lực của nó trời khó cản, người khó lường.

Bất kỳ ai có được một trong hai cây kiếm này thì sẽ không đi tìm cây nào khác nữa.

Nhưng Khúc Chính Phong bây giờ lại đang mài kiếm.

Mà đây chỉ là một cây kiếm sắt thông thường, không có gì lạ.

Ngón tay thuôn dài của Khúc Chính Phong ấn trên thân kiếm liếc qua liếc lại, tiếng ma sát lạo xạo trầm trầm nghe mà tưởng như rừng cây xào xạc trong gió.

Khúc Chính Phong tập trung quan sát, thi thoảng lại vẩy nước lên để rửa trôi bụi sắt, khiến cho lưỡi kiếm trở nên sáng trắng như tuyết.

"Tin tức của kiếm hoàng bệ hạ quả thực linh thông. Có phải là tên nhiều chuyện Trí Lâm Tẩu nói cho ngài biết hay không?"

Dậy sớm thành thói quen rồi.

Vậy thì mài cho ai?

Tiết Vô Cứu rất muốn hỏi, nhưng lời vừa ra đến miệng lại nuốt trở vào, chỉ đành đăm đăm nhìn theo bóng lưng ngang tàng mặc hắc bào dệt kim của hắn biến mất giữa khúc quanh của hành lang.

Sau lưng y có một bóng người xinh đẹp mặc váy đỏ vô thanh vô tức xuất hiện, gấu váy phủ đầy họa tiết cánh bướm bàng bạc.

Tiết Vô Cứu nhún nhún vai nói: "Hồng Điệp, ngươi là yêu, tu vi cũng cao. Ngươi có hiểu hắn nói cái gì không?

"Mài kiếm thôi..."

Nữ tu váy đỏ cong ngón tay tuyết bạch nghịch nghịch lọn tóc của mình. Nàng chầm chậm ngước mặt nhìn trời, khóe môi nổi lên một nét cười ý vị xa xăm.

"Đúng là mài kiếm rồi."

"..."

Vì vậy có lúc Tiết Vô Cứu muốn tức điên nhưng nghĩ tới lai lịch và thân phận của Hồng Điệp, hắn lại lịch sự nhường nhịn.

"Mà thôi, ta nghe ngóng được một chút chuyện của Bạch Ngân lâu là tốt rồi. Biết đâu tới lúc đó hắn lại muốn đi xem thì sao đây?"

/364