Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 50 - Chương 50

/172


Edit: Đào Sindy

Hoàng Cung tại một thời điểm nào đó rất lớn, nhưng đôi khi lại rất nhỏ.

Buổi chiều vì Ban Họa uống quá nhiều nước trà, không thể không ra sau điện giải quyết vấn đề. Đi không bao xa, liền gặp Dung Hà. Nàng thuận miệng nói: Dung Bá gia, ngươi cũng trốn khỏi kia à?

Lời nói này ra miệng xong, Ban Họa cảm thấy đầu óc mình có bệnh, lời này hỏi ra thật lúng túng.

Đúng vậy, thật là khéo. Dung Hà khẽ cười một tiếng, cứ như Ban Họa vừa nói câu Thời tiết thật tốt . Gánh xiếc bên ngoài đang biểu diễn, Quận Chúa không có hứng thú à?

Trong nhà nuôi mấy nghệ nhân gánh xiếc, đã thấy nhiều nên không còn thú vị gì. Ban Họa thấy thần sắc Dung Hà tự nhiên như thế, chút không tự nhiên trong lòng cũng đã biến mất: Vốn muốn đến tham gia náo nhiệt, nào biết bầu không khí hôm nay sẽ xấu hổ như vậy.

Từ khi vương tử nước phụ thuộc kia cầu hôn, bầu không khí bên nữ quyến có chút khó chịu, nhất là Thạch Phi Tiên, khuôn mặt lạnh như từng mảnh băng. Cứ việc Ban Họa không quá ưa thích Thạch Phi Tiên, nhưng người vương tử kia xác thực không xứng với vị giai nhân này, cũng khó trách sắc mặt người Thạch gia sẽ khó coi như vậy.

Nàng nhìn trộm Dung Hà, vị này thật không biết trong lòng Thạch Phi Tiên ngưỡng mộ y sao? Ngay cả nàng còn nhìn ra Thạch Phi Tiên có mấy phần tâm tư với Dung Hà, không có khả năng Dung Hà không nhận ra chút nào.

Nếu người vương tử này thật có thể cùng nữ tử đại nghiệp làm thông gia, đồng thời tự nguyện lưu lại đại nghiệp sinh hoạt, đối với đại nghiệp mà nói là chuyện tốt. Dung Hà để ý đến Ban Họa đang lén nhìn mình, nụ cười trên mặt càng tăng nhiệt độ hơn: Nhưng người này không nên tuyển Thạch cô nương.

Nữ nhi Hữu tướng đương triều, làm sao cũng không thể gả cho một người ngoại tộc, trừ phi Hoàng Đế không nguyện ý trọng dụng người nhà này.

Dung Hà nghĩ có thể Ban Họa sẽ không hứng thú với chủ đề này, cho nên y cũng không tiếp tục nói hết, mà đột nhiên nói: Hôm nay Quận Chúa rất xinh đẹp, lúc ngươi xuất hiện ở cửa điện, Dung mỗ kém một chút thất thần.

Ban Họa nghe vậy cười đến híp cả mắt: Là đồ trang sức ngươi tặng xinh đẹp.

Mỹ ngọc phối giai nhân, nếu không có Quận Chúa, sao bọn chúng có thể đẹp đến tận cùng. Ánh mắt Dung Hà rơi xuống vành tai Ban Họa, trong lời nói mang theo ý cười: Đẹp chân chính, là Quận Chúa giao phó nó.

Ban Họa nghe qua không ít lời khen nàng đẹp, nhưng thổi phòng đến mức nghiêm túc như Dung Hà vậy, ngoại trừ phụ thân nàng, đệ đệ nàng, thì không có người nam nhân thứ ba.

Các ngươi là những tài tử bụng đầy thi thư, nói chuyện đều thế sao? Ban Họa muốn che miệng cười, lại lo lắng làm trôi son, liền mím môi một cái.

Dung mỗ không biết nói chuyện, chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Dung Hà thấy gió thổi lên, lo lắng tuyết rơi xuống trên nhánh cây trúng người Ban Họa, đưa tay ngăn trên đỉnh đầu Ban Họa, đợi đi cách xa cây, y thu tay lại ôm quyền với Ban Họa: Mạo phạm.

Ban Họa thấy trên mu bàn tay y có ít tuyết đọng, ngượng ngùng chỉ mu bàn tay y: Muốn lau một chút không?

Không sao. Dung Hà lắc tay, duy trì một khoảng cách như cũ với Ban Họa, cứ như hành động y lấy tay che tuyết cho Ban Họa khi nãy bắt nguồn từ phong độ quân tử, không có chút mập mờ nào.

Ban Họa càng không suy nghĩ nhiều, hiện tại trong đầu nàng nghĩ đến nhiều hơn chính là, ngay cả Dung Hà cũng nói hôm nay nàng mặc đồ này rất xinh đẹp, xem ra sáng sớm nàng đã rời giường trang điểm, là đáng giá. Là nam nhân được nhiều người trong Kinh Thành tôn sùng như vậy, thẩm mỹ hẳn là không tệ.

Tạ Uyển Dụ đứng ở dưới góc hành lang, nhìn thấy một đôi nam nữ bước đi trong đống tuyết, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.

Nàng ta xiết chặt khăn trong tay, có chút chột dạ lui về phía sau mấy bước, vô ý thức không muốn hai người kia nhìn thấy mình, mặc dù ngay cả chính nàng ta cũng không rõ, tại sao phải tránh.

“Cô nương? Nha hoàn sau lưng nàng ta nhỏ giọng nói: Ngươi thế nào?

Không có gì. Tạ Uyển Dụ lắc đầu, quay người vội vàng chạy vào vườn, nơi đó để bàn ngồi xem diễn, rất nhiều người đều đợi ở đó.

Uyển Dụ, sao ngươi lại đi vội như thế? Thạch Phi Tiên nhìn thấy Tạ Uyển Dụ trở về, đưa lò sưởi cầm tay cho nàng ta: Tật xấu vứt đồ bừa bãi của ngươi


/172