Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 33 - Chương 33

/172


Vương gia! Vương Phi thấy Huệ Vương tức giận vô cùng, đi qua đỡ lấy cánh tay của ông ta, gạt lệ khuyên nhủ: Ninh Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ông đừng giận hại thân thể. Cô nương hơn mười tuổi, ai không thích phấn son, vả lại y phục này cũng chỉ vì ngoài ý muốn mới thay, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Huệ Vương chán nản ngồi vào chiếc ghế hơi cũ, thở dài nói: Chẳng lẽ ta bằng lòng để các ngươi trải qua thời gian ủy khuất như vậy sao?

Năm đó lúc phụ hoàng còn sống, vẫn luôn sủng ái một mình ông ta, thậm chí cảm thấy Thái Tử không đủ khí độ, không xứng là Đế, muốn phế ông ấy đi. Nếu không phải khi đó Trưởng Công Chúa chen vào, thiên hạ này sớm là của ông ta rồi.

Phụ thân. Tưởng Ngọc Thần vịn Tưởng Khang Ninh ngồi xuống, giọng điệu nghiêm trọng: Không phải chúng ta phải chịu cả đời chứ? Nửa đời sau của chúng ta, cả đời sau đều phải nhịn cả đời thế sao? !

Nhưng nếu chúng ta không đành lòng, ngươi sẽ không còn cơ hội sống nửa đời sau rồi. Huệ Vương uống một ngụm trà, đè xuống bất đắc dĩ và đắng chát trong lòng: Hôn sự của ngươi, ta với mẫu thân ngươi đã thương lượng xong.

Phụ thân? ! Tưởng Ngọc Thần kinh ngạc nhìn Huệ Vương: Không phải ngài nói...

Lúc này không thể so với ngày xưa. Mắt Huệ Vương nhìn Khang Ninh: Cô nương Ban gia quá lộ liễu, tính tình quá mạnh mẽ, ngươi không khống chế được người ta. Nhà chúng ta và Ban gia lại có hiềm khích, với tính cách Ban gia, có thể đồng ý để Ban Họa cả đời không lấy chồng cũng sẽ không gã nàng vào nhà chúng ta.

Tưởng Ngọc Thần nghe vậy gật đầu nói: Nhi tử cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cưới một nữ nhân như thế về nhà. Nhi tử thích nữ nhân dịu dàng hiền lành.

Con ta quả thật thông minh. Huệ Vương cảm thấy hết sức vui mừng, gần đây nữ nhi tuy có chút không hăng hái, cũng may nhi tử là một người hiểu chuyện: Ngươi có thể nghĩ như vậy, vi phụ liền yên tâm.

Nói đến đây, ông ta lại cảm khái một phen: Ban Họa đúng là một mỹ nhân, nhưng chỉ có thể làm thiếp hay nha hoàn ấm giường còn được. Nam nhân lấy về nhà làm chính thê thì vẫn muốn một người quả gia hiền lành, đoan trang rộng lượng đấy.

Sắc mặt Vương Phi bên cạnh chợt lóe, nghĩ đến những tiểu thiếp ở hậu viện, đến cùng cũng không mở miệng.

Bốn người Ban gia về đến nhà, bốn người cùng nhau ngồi trên ghế bành, co quắp không muốn động.

Ban Họa uống nửa chén trà hoa lộ mà thiếp thân nha hoàn đưa, mới cảm thấy mình sống lại: Mệt mỏi quá.

Tỷ, tỷ biết hôm nay sẽ rất mệt mỏi, tại sao còn muốn mang trên chân đôi giày bảo thạch kia, không cảm thấy hầm sao? Ban Hằng không cần nha hoàn hầu hạ, tự mình nâng lên chén trà uống một ngụm lớn.

Tại hôm nay là một trường hợp đặc biệt, ta thà rằng mệt mỏi một chút, cũng không thể chấp nhận bản thân không đẹp. Ban Họa chỉ bả vai: Được rồi Như Ý, nhanh xoa bóp bả vai cho ta.

Như ý cười đi đến phía sau nàng, thay nàng bóp nhè nhẹ.

Ban Hằng hâm mộ nhìn Ban Họa, chuyện này không công bằng với nam nhân, nếu hắn để tỳ nữ bóp cho hắn thì là tham hoa háo sắc, vật mà tỷ hắn thì một chút khuyết điểm cũng không có.

Đi tắm hết đi, rồi nghĩ ngơi sớm một chút. Âm Thị thấy trên mặt hai đứa bé đều mệt mỏi, rất đau lòng, cũng miễn bữa ăn cả nhà dùng chung theo quy định, đều về các viện rồi.

Ban Họa ghé vào trong thùng tắm, cả người bị nước nóng hun đến vui sướng choáng choáng, tóc thật dài phiêu đãng trong nước, giống như mực đậm dần tan trong nước, mỹ nhân vạn phần.

Quận Chúa, muốn nô tỳ đến hầu hạ không?

Không cần. Ban Họa sờ lên cánh tay mình, máu ứ đọng phía trên đã không nhìn thấy nữa, ngược lại vì đang ngâm trong nước, nên mang theo một tầng hồng nhạt.

Như Ý đứng ở ngoài bình phong thấy Ban Họa không muốn gọi người hầu hạ, lại sợ nàng một người ở bên trong sợ hãi, liền bắt đầu nghĩ đến một số chuyện pha trò cho Ban Họa nghe: Quận Chúa, hôm nay nô tỳ ở phủ Trưởng Công Chúa, phát hiện một chuyện lý thú.

Chuyện gì? Ban Họa ghé vào một bên thùng tắm, lười biếng nhắm mắt dưỡng thần.

Tỳ nữ bên người Khang Ninh Quận Chúa và Thạch cô nương không hợp nhau, hôm nay nô tỳ nghe được hai người đấu võ mồm. Như Ý nhớ lại: Hình như là vì chuyện của Thành An Bá.

Thế nhân đều có lòng thích cái đẹp, dáng dấp Thành An Bá lại xuất chúng như thế, phong độ nhẹ nhàng, sao không làm người ta yêu thích cơ chứ Nhắc đến

/172