Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 31 - Chương 31

/172


Edit: Đào Sindy

Đêm cuối thu trong Kinh Thành rất lạnh, Vân Nương ngồi trên ghế lạnh buốt, toàn thân khống chế không nổi run rẩy.

Cô nương, đừng gấp. Đỗ Cửu đưa chén trà nóng trước mặt Vân Nương: Hôm nay tại hạ đến chỉ muốn hỏi ngươi một chút, vì sao hôm nay lại ném thanh cửa sổ, nếu không cẩn thận làm bị thương người khác thì làm sao bây giờ?

Thật, thật xin lỗi, nô gia không cố ý. Vân Nương không dám uống ly trà nóng bốc hơi kia, bả vai nàng ta run run, thanh âm cũng run rẩy: Ta vừa tới Kinh Thành không lâu, đây là phòng ta mướn được hôm qua, xin đại nhân tha thứ cho ta.

Nếu cô nương không phải cố ý, vậy tại hạ cũng yên lòng. Đỗ Cửu quét mắt một vòng trong phòng, phòng bài trí lộn xộn, trong góc còn để một cái hòm, bên trên bàn trang điểm bày biện mấy thứ son phấn nữ tử hay dùng, nhưng sắp xếp lại không ngay ngắn chỉnh tề, có thể thấy được nàng ta quả thật vừa chuyển vào: Trông cô nương là người biết lễ nghĩa, thế sao hôm nay xém chút là làm bị thương người khác, do hốt hoảng đóng cửa hay sao mà không xuống dưới xin lỗi?

Ta... Vân Nương bóp góc vải trên đầu gối nhăn nhúm: Không phải tiểu nữ tử không muốn nhận trách nhiệm, nhưng tiểu nữ tử không dám nhìn Ban Hương Quân.

Đỗ Cửu chuyển chén trà trong tay: Ngươi nói hôm nay Bá gia ở cùng Phúc Nhạc Quận Chúa?

Thì ra nàng đã lên Quận Chúa rồi hả? Vân Nương giật mình, tiếp theo cười nói: Cũng đúng, nàng là một nữ tử vui vẻ, tước vị Quận Chúa cũng xứng với nàng.

Đỗ Cửu thấy trên người nữ tử tự xưng Vân Nương này có khí phong trần, không giống nhà đàng hoàng, một nữ nhân như vậy làm sao lại biết Phúc Nhạc Quận Chúa? Hắn đặt chén trà xuống, đứng dậy nói: Thì ra cô nương đúng là người quen của Phúc Nhạc Quận Chúa, tại hạ đắc tội.

Vân Nương cười khổ: Ta đây là bài trước mặt người, không phải người quen của Quận Chúa. Năm đó ta cùng Tạ công tử bỏ trốn, làm hại Quận Chúa mất mặt, lúc nàng đuổi kịp chúng ta, không trách cứ ta, ngược lại cho nô gia một trăm lạng bạc, nói là nam nhân này nhất định không đáng tin, nhưng bạc nàng cho lại đáng tin.

Nào biết được câu kia của vị Quận Chúa này cứ như lời tiên tri, Tạ công tử cùng nàng ta rời đi Kinh Thành không lâu sau đó, liền chịu không được gian khổ bên ngoài, đêm hôm nọ để lại cho nàng ta một phong thư, một tấm ngân phiếu, liền biến mất không còn tăm hơi.

Trong thư hắn ta nói, được người nhà tha thứ sẽ đến đón nàng ta thì nàng ta đã biết hắn ta sẽ không trở về, nhưng vẫn đợi hắn ta hai năm, lần này nàng ta trở lại Kinh Thành, chỉ muốn hỏi hắn ta một câu, nàng ta trong lòng hắn, thì tính là gì?

Là hắn ta cho nàng ta hi vọng, vì sao lại phải vô tình vứt bỏ nàng ta như thế, chẳng lẽ những nữ tử như các nàng, nên bị vứt bỏ như giày rách sao?

Ngươi chính là hoa khôi bỏ trốn cùng Tạ Nhị Lang? Đỗ Cửu nhìn nữ nhân trước mắt này, thân như cành liễu, mạo như phù dung, quả thật có mấy phần tư sắc, nhưng so sánh với Phúc Nhạc Quận Chúa, thì chính là đom đóm khác biệt ánh trăng sáng chói, hắn không hiểu ánh mắt Tạ Nhị Lang thưởng thức nữ nhân, hoặc là nói không hiểu ánh mắt những người đọc sách này.

Nghe được hai chữ hoa khôi , sắc mặt Vân Nương có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn nhẹ gật đầu như cũ.

Hiểu lầm được nói rõ ra thì tốt, sắc trời không còn sớm, chúng ta cáo từ. Đỗ Cửu cùng mấy tên hộ vệ đi ra phòng, Vân Nương đứng dậy đi đóng cửa, mới phát hiện chân mình nhũn ra, rõ ràng người tới khí chất ôn hòa, khách khí hữu lễ với nàng ta, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy, mình cứ như bị rắn chú ý.

Có lẽ... Nguyên nhân là do đêm lạnh.

Ngươi nói, hôm Tạ Khải Lâm và hoa khôi bỏ trốn, bị Ban Họa phát hiện? Dung Hà vuốt một quân cờ trong tay: Lại còn có chuyện như thế.

Thuộc hạ thấy, dung mạo Vân Nương kia không bằng một nửa Phúc Nhạc Quận Chúa, thật không biết Tạ Nhị Lang nghĩ như thế nào, để đó một Quận Chúa quốc sắc thiên hương không cưới, lại bỏ trốn cùng một nử tử phong trần, huyên náo hai nhà đều khó nhìn không nói, còn ném người ta trên đường. Đỗ Cửu lắc đầu: Nhìn không giống như chuyện nam nhân nên làm.

Nam nhân như vậy, Ban Họa không gả cho hắn ngược lại là chuyện tốt. Dung Hà ném quân cờ vào sọt, sắc mặt nhàn nhạt nói: không


/172