Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 20 - Chương 20

/172


Ban Họa và Ban Hằng náo loạn một trận ầm ĩ xong, lấy lý do rèn luyện thân thể của hắn, kéo hắn cùng mình đi mua đồ. Tỷ đệ hai người vừa đi đến cửa lớn, đã nghe ồn ào bên ngoài, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Hai người đi tới cửa xem xét, hai gã sai vặt đỡ phụ thân bọn họ xuống xe ngựa, bộ dáng phụ thân say khướt, rõ ràng là đi uống rượu.

Tỷ, mẫu thân có ra ngoài hay không? Ban Hằng nhìn phía sau cửa, bộ dáng phụ thân hiện tại nếu như bị mẫu thân trông thấy thật không biết mẫu thân có tức giận hay không.

Không, mẫu thân mới vừa nói muốn đi ngủ trưa. Ban Họa đồng tình liếc nhìn Ban Hằng, đang chuẩn bị cùng Ban Hằng tiến lên đỡ Ban Hoài, thì trong xe ngựa bước ra một người.

Quận Chúa, Thế Tử. Dung Hà sửa sang lại y phục, áy náy nói với hai tỷ đệ: Vừa rồi tại hạ dùng cơm với Hầu gia, không cẩn thận để ông ấy uống hơi nhiều, thực sự xin lỗi.

Làm phiền Bá gia đưa phụ thân ta về Ban Họa cảm thấy việc này không trách Dung Hà được, tửu lượng phụ thân nàng kém thế nào, nàng đều biết. Điều duy nhất nàng không nghĩ tới là phụ thân vậy mà có thể ở cùng Dung Bá gia, chuyện này giống như là mèo và thiên nga dừng lại chơi đùa cùng nhau, thấy thế nào cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu: Tưu lượng của gia phụ không tốt, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin Bá gia không để trong lòng.

Quận chúa nói quá lời, Hầu gia cũng không mạo phạm chỗ nào. Dung Hà nhìn Ban Hoài đã bị gã sai vặt dìu vào cỗ kiệu, liền nói: Đã đưa Hầu gia về an toàn, tại hạ cáo từ.

Bá gia, không bằng lưu lại dùng chút trà bánh hẳn đi. Ban Hằng đi tới, vái chào Dung Hà: Bá gia, mời.

Sao có thể quấy rầy...

Dung Bá gia. Ban Hoài ngồi vào kiệu thò đầu ra từ cửa sổ, say khướt nói: “Ngươi người bạn này ta đã định!

Khụ. Ban Hằng vội ho một tiếng: Bá gia, không nên khách khí, mời!

Ban Họa yên lặng che mặt, quay đầu ra hiệu bọn sai vặt mau chóng nhấc kiệu đưa phụ thân về viện, về phần những thứ khác thì giao cho mẫu thân nàng quan tâm đi thôi.

Chuyện này Dung mỗ đành phải mặt dày quấy rầy.

Dung Hà theo tỷ đệ hai người vào cửa, đây là lần đầu tiên y bước vào cửa lớn Ban gia, dáng vẻ bên trong Ban gia không khác tưởng tưởng của y là bao, lại có rất nhiều địa phương khác nhau. Phủ đệ xa hoa lại tinh xảo, kì hoa dị thảo, rường cột chạm trổ. Nếu như muốn vào cửa trong, còn phải thông qua một cây cầu cửu khúc, dưới cầu là hồ nước thanh tịnh, cá chép vàng thong dong tự tại ngoe nguẩy đuôi, vừa mập vừa lười. Nhưng hạ nhân bên trong nhà Ban Họa có quy củ hơn so với y tưởng tượng, không giống mấy hoàng thân quốc thích khác, rực rỡ gấm hoa nhưng quản hạ nhân chẳng ra gì.

Nói đến đây là công lao của Hầu phu nhân, tương truyền năm đó Trưởng Công Chúa mười phần ưa thích phu nhân Tĩnh Đình Hầu, liền cố ý thay nhi tử bảo người cầu hôn. Cũng may Tĩnh Đình Hầu mặc dù chẳng làm nên trò trống gì, nhàn tản sống qua ngày, nhưng đối với phu nhân lại vô cùng tốt, y cũng nghe người ta nói phu nhân Tĩnh Đình Hầu lúc tuổi còn trẻ có bao nhiêu lanh lợi và xinh đẹp.

Mắt y nhìn tỷ đệ Ban gia, nhưng tính tình đôi tỷ đệ này lại theo khuôn mẫu là Tĩnh Đình Hầu hay sao?

Ba người ngồi xuống đình ngắm cảnh trong hồ, Ban Hằng không nhẫn nại nhất là cùng người nho nhã nói chuyện, nhưng sau khi nói với Dung Hà vài câu, hắn liền xưng huynh gọi đệ với Dung Hà. Bởi vì, đơn giản là vị này nói chuyện thực sự quá hợp khẩu vị rồi, mặc dù tài văn chương nổi bật nhưng cũng không ở trước mặt hắn ’thể hiện’, tính nết cũng hợp khẩu vị hơn văn nhân nho sĩ bên ngoài, cuối cùng hắn cũng hiểu phụ thân vì sao có thể cùng người này ăn cơm uống rượu.

Thật hận không thể sớm ngày kết giao với huynh. Ban Hằng nâng chung trà lên: Đến, ta lấy trà thay rượu, kính huynh một chén.

Ban huynh khách khí rồi. Dung Hà nâng chung trà




/172