Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 17 - Chương 17

/172


Trong phủ Đức Ninh Trưởng Công Chúa, Trưởng Công Chúa buông bát xuống, lau miệng, súc miệng rồi nói: Bên Âm Thị lại bảo người sang đây tặng đồ sao?

Còn không phải sao, phu nhân hiếu thuận, bình thường có đồ gì mới mẻ, đều cung kính đưa qua, lão nô đã từng khuyên, nhưng nàng không chịu nghe. Thường mama người bên cạnh được Trưởng Công Chúa sủng ái cười nói: Dù sao nô tỳ cũng không còn cách nào, không bằng ngài khuyên thử xem?

Trưởng Công Chúa cười trừng mắt nhìn Thường mama: Xem cái miệng này của ngươi...

Điện hạ Quản gia cười đi đến: Quận Quân và Thế Tử phái người tặng đồ đến đây.

Trưởng Công Chúa nhìn hộ vệ mang đồ tới, là gà rừng, thỏ rừng, chim, vật thì không thèm, nhưng quan trọng nằm ở tâm ý của hai tỷ đệ họ.

Trưởng Công Chúa cười bảo người cất kỹ đồ, quay đầu nói với Thường mama: Xem ra bọn họ ở khu vực săn bắn chơi rất vui vẻ.

Người trẻ tuổi, đều thích náo nhiệt. Thường mama suy nghĩ, lại bổ sung: Quận Quân hiện tại càng ngày càng thương người, trong khoảng thời gian này thường hay đến thăm ngài, có thể thấy được từ đáy lòng rất ỷ lại vào ngài.

Đứa nhỏ này mặc dù có chút kiêu căng, nhưng bản tính lại tốt, nếu như... Lời Trưởng Công chợt dừng lại: Sau này, ngươi hãy đến hầu hạ bên người Họa Họa. Dưới gối ta chỉ có mình nàng là tôn nữ, ngươi ở bên người nàng, ta cũng có thể yên tâm hơn chút.

Điện hạ! Thường mama kinh hãi nhìn Trưởng Công Chúa: Lời này của ngài bảo lão nô xử lí thế nào?

Chín tuổi bà đã tiến cung, lúc mười ba tuổi bị Điện Trung Tĩnh phân phó đến hầu hạ Trưởng Công Chúa, đến hai mươi chải tóc, ở phủ Công Chúa hầu hạ ròng rã ba mươi năm. Thời điểm ở phủ Công Chúa, Hầu Gia mới mười tuổi, phò mã gia vẫn còn.

Chớp mắt ba mươi năm đã qua, Trưởng Công Chúa dung mạo khuynh thành năm đó trở thành Trưởng Công Chúa được tôn trọng nhất đại nghiệp, tôn nhi tôn nữ của bà cũng đến tuổi cưới gả. Nhìn Trưởng Công Chúa càng ngày càng già đi, bà đều hận thời gian không thể trôi chậm hơn chút nữa.

Ngươi là một cô nương ngốc, đời này vì hầu hạ ta, mà không thành thân, cũng không có hậu nhân, đợi ta được một trăm tuổi, ngươi sẽ làm sao? Trưởng Công Chúa ho mãnh liệt vài tiếng: Họa Họa luôn quan tâm người bên cạnh mình, ngươi ở bên cạnh ta nhìn qua không ít mưa gió Kinh Thành, chỉ có đi theo Họa Họa, ta mới có thể yên tâm cho nàng, cũng yên tâm cho ngươi.

Điện hạ. Thường mama gần như nghẹn ngào,: Đương kim hoàng đế, hắn nợ ngài!

Sinh ở hoàng gia, chỉ luận thắng thua, không đề cập tới thua thiệt. Trưởng Công Chúa cười châm chọc: Ta đã coi như có kết cục tốt, đáng thương cho những tỷ muội của ta...

Cuộc chiến quyền lực mấy chục năm trước, các hoàng tử chết thì chết, ở tù thì ở tù, bị điên thì bị điên, mấy vị Công Chúa kim chi ngọc diệp dù đã xuất giá, cuối cùng cũng chết không rõ ràng, bà là Công Chúa duy nhất trong số tỷ muội sống đến bây giờ, Trưởng Công Chúa tôn quý nhất đương triều.

Chỉ tiếc danh hào Trưởng Công Chúa này có quá nhiều việc không thể lộ ra ngoài, có quá nhiều hận và bất đắc dĩ, số tuổi qua con giáp đã không muôn nhớ lại.

Đêm nay hầm canh gà rừng đi. Trưởng Công Chúa cười nhạt nói: Họa Họa nhà chúng ta tự tay săn được gà rừng, hương vị nhất định không tệ.

Vâng. Thường mama lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt, hành lễ với Trưởng Công Chúa một cái, lưng thẳng tắp lui ra ngoài.

Trận săn bắn Hoàng gia ngoại ô, Đế Vương cùng triều thần đã ở chỗ này chờ đợi ba ngày, Hoàng Đế tận hứng, cũng nên dẹp đường trở về phủ.

Ban Quận Quân không hổ là hậu duệ võ tướng, trong đám nữ quyến ngươi săn được nhiều con mồi nhất. Vân Khánh Đế nhìn Ban Họa, không che giấu chút sủng ái nào của ông đối với người Ban gia: Nói với trẫm là ngươi muốn gì?

Ban Họa thành thật lắc đầu: Bệ hạ, thần nữ hiện tại không thiếu đồ gì.

Nhìn thấy ngươi, trẫm liền nghĩ đến cô phụ anh dũng giết địch trên chiến trường năm đó. Vân Khánh thở dài: Tiễn thuật khi còn bé của trẫm, là hắn dạy, không nghĩ tới...

Phò mã Trưởng Công Chúa, là võ tướng tiếng tăm lừng lẫy của đại nghiệp, hoặc nói Ban gia mấy đời võ tướng, đều thay Tưởng gia lập nhiều chiến công hiển hách, chỉ tiếc...

Chư vị đại thần ở đây đều liếc nhìn Ban Hoài, Ban gia mấy đời rạng rỡ, đến Ban Hoài lại bị phá hủy.

Ban Hoài cảm thấy có người nhìn hắn, hếch vòng eo, nhìn cái gì, ghen ghét cũng vô dụng, ông có gì không tầm thường chứ, tên nhất định có thể lưu truyền thiên cổ như phụ thân!

Chúng đại thần thấy Ban Hoài




/172