Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 14 - Chương 14

/172


Nghe nói người sống ở Man Di thích ăn tươi nuốt sống, dã man mười phần, đồng thời họ còn nhìn chằm chằm vào mảnh đất phồn hoa này của chúng ta, Tĩnh Đình Hầu phủ các ngươi có liên hệ cùng Man Di, có phải có chút không ổn không? Khang Ninh nói xong, đứng dậy hành lễ ngang hàng với Ban Họa: Đương nhiên, ta cũng không có ý gì khác, chỉ hi vọng các ngươi có thể chú ý hơn mà thôi.

Ban Họa ngoẹo đầu không hiểu nhìn về phía Khang Ninh, cũng không trả lễ cho nàng ta: Liên hệ?

Khang Ninh thấy Ban Họa vẫn còn ngồi yên, cười nói: Đúng vậy, nhà chúng ta như vậy, không nên lui tới với loại người này.

Đúng thế, nhà chúng ta như vậy, muốn ăn gì chỉ cần mở miệng thì có người đưa đến, chẳng lẽ vì một miếng ăn, còn cần cố liên hệ cùng ai sao? Vẻ mặt Ban Họa khó hiểu: Khang Ninh Quận Chúa, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?

Họa Họa nói đúng, các ngươi là tiểu cô nương đâu cần quan tâm những chuyện này. Hoàng Hậu cười nói: Khang Ninh, ngươi nha đầu này, cái gì cũng tốt, chỉ là tâm tư quá nặng.

Hoàng Hậu nói xong mấy câu đó, cứ như dùng tay đánh vào mặt Khang Ninh, một tiểu cô nương chưa xuất giá, bị nữ nhân mẫu nghi thiên hạ nói tâm tư quá nặng, cảm thấy không hề giống được khen. Trong lòng Khang Ninh hận đến nhỏ máu, nhưng vẫn phải hành lễ với Hoàng Hậu: Cảm ơn Hoàng Hậu nương nương dạy bảo.

Hết lần này tới lần khác Hoàng Hậu không thích nhất là bộ dạng diễn xuất này của nàng ta, bởi vì nó khiến bà nhớ tới khoảng thời gian làm Thái Tử Phi không được tiên đế coi trọng, mẫu thân Khang Ninh lại được Thái Hậu tương đối được sủng ái, bà thân là Thái Tử Phi còn không có phân lượng lời nói bằng một Vương Phi, loại cảm giác sỉ nhục này bà một mực ghi tạc trong lòng.

Khang Ninh là hài tử của phu thê nhà họ, Hoàng Hậu thích nàng ta mới lạ. Cứ việc thường ngày Khang Ninh bày ra bộ dạng nhu thuận trước mặt bà, nhưng dưới cái nhìn của bà, đây đều là diễn trò, như mẫu thân am hiểu diễn trò của nàng ta.

Thượng bất chính hạ tắc loạn. * (tương đương gần mực thì đen gần đèn thì sáng, mẹ nào con nấy)

An Nhạc Công Chúa cảm thấy Khang Ninh thật vô vị, tùy tùng Ban Họa nhỏ giọng nói: Ăn thứ gì nàng cũng nói bốn năm sáu lần, không biết mệt là gì.

Ngươi nói... Nàng muốn ăn tương ớt, nhưng không dám mở miệng nói với ta? Ban Họa giấu tương ớt giữa đống thịt đang chảy mỡ: Nửa bình tương ớt này là từ chỗ Ban Hằng đoạt đấy.

Muội lại ức hiếp đệ ấy? An Nhạc Công Chúa bật cười: Tỷ tỷ nhà người ta đều xem đệ đệ là báu vật mà che chở nào giống muội.

Còn có đầu óc của nha đầu này mãi không lớn ra, sao lại nghĩ Khang Ninh làm khó nàng chỉ vì một chút tương ớt?

Ban Họa nói: Muội là một tiểu cô nương yếu đuối, nên hắn phải nhường muội.

An Nhạc nghe thế vừa hâm mộ lại buồn lòng, phụ hoàng mặc dù sủng ái nàng, nhưng nàng vĩnh viễn không thể vượt qua Thái Tử và nhị đệ, thậm chí lúc trước gả cho nam nhân kia, cũng không phải do nàng chọn. Nếu như không phải nam nhân này tự mình tìm đường chết nuôi tiểu tam bên ngoài, nàng còn không thể sống tự tại như bây giờ.

Tiệc thịt nướng kết thúc, Vân Khánh Đế lại phái người tới, nói là xây một sân tập bắn bên ngoài, muốn Hoàng Hậu nương nương cùng các vị quý nữ đi xem các dũng sĩ tỷ thí.

Hoàng Hậu nghe vậy cười nói: Được chúng ta qua thôi.

Một đoàn người rửa tay súc miệng xong, liền đi theo Hoàng Hậu ra ngoài sân tập bắn, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, trên nền đất trống bày rất nhiều bia tập bắn.

Ban Họa thấy Ban Hằng đang chơi chung với đám ‘bạn xấu’ thường ngày của mình, nên không muốn tìm hắn.

Ban Quận Quân. Khang Ninh thừa cơ đi đến trước mặt Ban Họa: Chuyện vừa rồi là ta lỡ lời, ngươi đừng để trong lòng.

Ban Họa thấy nàng ta tỏ vẻ ủy khuất đáng thương, nhíu mày nói: Ngươi nói chuyện nào?

Thì là... thì là... Gương mặt Khang Ninh Quận Chúa ửng đỏ, không dám mở miệng.

Ban Họa, ngươi mau dừng lại. Một tiểu cô nương mặc kỵ trang màu lam đi đến bên người Khang Ninh: Quận Chúa điện hạ tính nết tốt, không chấp nhặt với ngươi, nhưng ngươi chỉ là một Quận Quân nho nhỏ, đáng nhận được lễ của Quân Chúa sao?

Ngươi là ai? Ban Họa nhẹ nhàng nhìn tiểu cô nương này một chút: Cái lễ này cũng không phải do ta bắt ép nàng ta, có gì mà nhận được với chả không nhận được?

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, những quý nữ khuê các này không có việc gì làm lại thích chơi trò lấy lùi làm tiến, bày ra một bộ dáng ủy khuất để người khác đến đồng tình đáng thương, không biết tại sao, người khác đồng tình vẻ mặt đáng thương của


/172