Sủng Vợ Thành Nghiện: Lục Thiếu Sủng Tận Đáy Lòng

Chương 6.1: Bệnh viện

/1829


Chương 6.1: Bệnh viện

Vì đi cùng Lục Trạch Uyên tới bệnh viện nên không có ai ở đây gây khó xử với Tô Du Du cả.

Tô Du Du vừa bước vào phòng bệnh liền thấy được cảnh hung tàn vừa rồi. Nói thật, đừng nói là cô y tá mà ngay cả chính cô cung run rẩy vì sợ.

Chỉ chớp mắt trong phòng chỉ còn Lục Trạch Uyên và Tô Du Du.

Tô Du Du vẫn còn đang chìm trong nỗi sợ trước tính tình táo bạo của Lục Trạch Uyên.

Thấy Lục Trạch Uyên lại gần Mộc Thiển Nguyệt, Tô Du Du bất chấp tất cả, vội vàng bước tới trước giường bệnh của Mộc Thiển Nguyệt, cúi đầu nói với Lục Trạch Uyên: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục!”

Mọi người đều gọi anh như vậy thì cô ấy cũng rập khuôn luôn.

“Ừ.” Lúc này Lục Trạch Uyên mới ngước mắt nhìn Tô Du Du rồi lạnh nhạt ừ một tiếng.

“Nếu anh không có việc gì thì cứ về đi ạ, tôi sẽ ở đây chăm sóc Nguyệt Nguyệt.”

Mặt Lục Trạch Uyên lập tức đen sì, khí thế bùng nổ vô cùng đáng sợ.

Giờ rõ ràng là mùa hè mà Tô Du Du lại cảm thấy như đang ở trong hầm băng, cô ấy không khỏi rùng mình một cái.

Tô Du Du thực sự rất tò mò mối quan hệ giữa tổng giám đốc họ Lục này và Nguyệt Nguyệt nhà mình là gì.

Đúng lúc này di động của Lục Trạch Uyên đổ chuông. Anh nhìn màn hình rồi mím môi, mở máy và đi ra ngoài.

Chờ đến khi Lục Trạch Uyên đi ra ngoài, Tô Du Du mới nhẹ nhàng thở ra, cô ấy lo lắng nhìn Mộc Thiển Nguyệt. Hôm qua còn tốt mà, sao nói bị bệnh là bị bệnh ngay được? Đã thế còn bị nặng nữa chứ!

Một lát sau, Lục Trạch Uyên quay lại. Anh nhìn Mộc Thiển Nguyệt ngủ trên giường bệnh, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, mím môi, nói: “Tôi về đây, cô ở đây chăm sóc cô ấy cho tốt vào.”

Tô Du Du: “Vâng.”

Giọng điệu ra lệnh này là sao?

Tôi và Nguyệt Nguyệt là chị em tốt của nhau nhé?

Chờ đến khi Lục Trạch Uyên về, Tô Du Du thở dài đánh thượt một cái.

Người đàn ông này chắc chắn có bối cảnh không thấp, khí thế của anh thực sự khiến người ta không thể thở nổi. Không biết sao Nguyệt Nguyệt lại chọc phải một người như anh chứ?

“Ưm…” Người nằm trên giường khẽ rên một tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra.

Nhìn trần nhà lạ mắt, Mộc Thiển Nguyệt mê mang chớp chớp mắt.

“Tỉnh rồi à?” Một giọng nói quen thuộc truyền tới.

Mộc Thiển Nguyệt quay đầu, thấy Tô Du Du đang ngồi cạnh nhìn mình.

“Tớ bị sao thế?” Mộc Thiển Nguyệt vừa cất tiếng là nghe được giọng khản đặc của mình, cô không nhịn được ho khan một tiếng.

Tô Du Du cầm một cốc nước ấm tới, nâng Mộc Thiển Nguyệt dậy rồi bón nước cho cô.

Uống xong cốc nước ấm, Mộc Thiển Nguyệt mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

“Bị sao á? Tớ mới là người muốn hỏi cậu bị sao ấy? Cậu bị sốt! Nếu cứ để cậu sốt như thế này thì cậu chắc chắn sẽ thành kẻ ngốc luôn!”

Tô Du Du thực sự giận sôi máu. Cô đã nói sẽ chăm sóc bản thân thật tốt mà không ngờ cô ấy mới không ở bên một ngày đã bị bệnh rồi.

“Cậu nói cậu đi, chỉ tham dự lễ đính hôn của Mộc Tuyết Nhu thôi sao lại biến bản thân thành thế này?” Nhìn Mộc Thiển Nguyệt ốm yếu nằm trên giường, Tô Du Du không chút khách khí mắng cô một trận, nhưng giọng nói lại lộ rõ sự lo lắng.

“Bảo sao tớ lại thấy đau đầu kinh.” Mộc Thiển Nguyệt yếu ớt nói.

“Ừm… tớ xin lỗi. Lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi. Từ nay về sau mình sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Ọc ọc ọc…”

Đúng lúc này, bụng Mộc Thiển Nguyệt kêu lên. Cô đỏ mặt, nhìn Tô Du Du.

 


/1829