Sống lại sinh em bé

Chương 26: Chương 26

/46


Sau đó hai người đều hết sức ăn ý không nhắc tới đề tài này nữa, Chu Tiểu Mạch vô cùng vui mừng vì có thể nhìn thấy Triệu Ngạn Kiều lần nữa, lôi kéo cô tám đông tám tây, đề tài ly hôn cũng tạm thời bị gác lại. Cho đến khi Tần Dịch Hoan lên lầu gọi các cô, hai người vẫn còn chưa thỏa mãn.

"Lần sau tán gẫu tiếp." Tần Dịch Hoan ôm tiểu Trạch nói với Triệu Ngạn Kiều.

Bữa tiệc sắp bắt đầu, Triệu Ngạn Kiều và tiểu Trạch nhất định phải lộ diện, đây là quy củ, nếu không anh cũng chả lên đây quấy rầy các cô. Triệu Ngạn Kiều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hai người một trái một phải đi xuống lầu, Chu Tiểu Mạch đi theo phía sau, ánh mắt đen tối không rõ.

Mặc dù phía dưới rất đông khách nhưng vẫn rất an tĩnh, đều là người được giáo dục tốt, dĩ nhiên sẽ không lớn tiếng ồn ào trong những trường hợp này. Điều ấy làm cho tâm tư Triệu Ngạn Kiều thoáng an ổn. Lá gan của tiểu Trạch cũng không nhỏ, nhưng lại sợ sự ồn ào, một chút tiếng động cũng không chịu nổi. Kể từ sau khi phát hiện điểm này, ngay cả di động cô đều để rung, chỉ sợ dọa đến con trai.

Những tiếng chúc mừng, ca ngợi, khen tặng liên tục quanh quẩn ở bên tai, Triệu Ngạn Kiều có chút không thích ứng được hoàn cảnh. Mặc dù cô đi làm đã nhiều năm nhưng chưa từng ứng phó với nhiều người cùng một lúc thế này, khó tránh khỏi có chút lực bất tòng tâm. Cũng may Tần Dịch Hoan cẩn trọng, nhìn thấu vẻ khó xử của cô, rất bình tĩnh nói đỡ cho cô rất nhiều lời xã giao.

Tề Minh Nguyệt cũng tới, trên mặt treo lên nụ cười thanh lệ, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, chân thành đi tới bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, nói vài lời chúc mừng, thậm chí còn vươn tay sờ mặt tiểu Trạch một cái, thở dài nói: "Thật là một đứa bé xinh xắn."

Triệu Ngạn Kiều rất chán ghét vẻ tươi cười của cô gái này, càng chán ghét cô ta đụng vào tiểu Trạch, nhưng là ''giơ tay không đánh người mặt cười'', cô chỉ có thể khéo léo ôm tiểu Trạch hơi dời đi, gật đầu một cái, cảm tạ lời chúc của cô ta.

"Ai da, tránh cái gì thế." Tề Minh Nguyệt tinh mắt, giọng nói cũng sắc, vừa mở miệng liền thu hút sự chú ý của đám người chung quanh qua bên đây.

"Ngạn Kiều, tôi chỉ là yêu thích cục cưng mới muốn sờ sờ nó thôi mà, làm sao cô có thể như vậy?"

Dáng vẻ rưng rưng nước mắt của mỹ nhân thật hấp dẫn người, ít nhất thì Triệu Ngạn Kiều có thể cảm giác được, ánh mắt của vài chàng trai trẻ tuổi chung quanh đã xảy ra biến hóa.

"Xin lỗi, tiểu Trạch sợ người lạ." Triệu Ngạn Kiều thờ ơ liếc cô ta một cái, nói.

Cô gái này đúng là có thể lợi dụng bất kỳ cơ hội nào, nhưng mà điều này cũng nói rõ một chuyện, cô ta đúng là không có ý định buông tha Tần Dịch Hoan rồi! Đó là người đàn ông của cô, không ai có thể rình mò được! Nếu như len lén giấu ở dưới đáy lòng thì thôi đi, vị này đã bắt đầu trắng trợn muốn kéo cô xuống ngựa rồi! Còn không thành công sao được.

"Cô chưa từng làm mẹ nên dĩ nhiên không hiểu nổi loại cảm giác ấy, bé chính là tất cả của tôi, bé khó chịu thì đương nhiên tôi phải để cho bé thoải mái rồi."

"Vậy ý của cô chính là tôi khiến nó khó chịu sao?" Tề Minh Nguyệt gây sự.

"Tôi chưa nói gì cả, chính cô thừa nhận đó." Triệu Ngạn Kiều bĩu môi, đang chuẩn bị nói tiếp, liền nghe thấy Tần Dịch Hoan cố ý nâng cao giọng.

Anh nói: "Tề tiểu thư có gì bất mãn với nhà họ Tần chúng tôi à? Có muốn cả nhà chúng ta đến cửa nói xin lỗi không?"

Mẹ Tần ở cách anh không xa, giọng nói của anh lại rất lớn, cho nên, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt mẹ Tần lập tức thay đổi. Tiệc đầy tháng là để chúc phúc cho cháu trai đầu tiên của bà, không phải là nơi để người ta quậy phá. Hôm nay mặc kệ là ai cũng không thể làm loạn! Bà biết Tề Minh Nguyệt, từ mấy năm trước liền bắt đầu vây quanh con trai bà, ngay cả khi con trai bà kết hôn rồi cũng không chịu buông tha! Thật là một cô gái vô liêm sỉ, không hiểu lễ nghĩa!

Tề Minh Nguyệt nhất thời cảm thấy khó chịu không thôi, cô ta vốn nhằm vào Triệu Ngạn Kiều, giờ đã biến thành mâu thuẫn giữa hai nhà rồi. Cô ta thật sự không thừa nhận nổi hậu quả này. Ngay cả cha cô ta có thương cô ta, nhưng nếu bởi vì cô ta mà tạo thành mâu thuẫn giữa hai nhà, cha cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho đâu!

Cô ta vừa định lắc đầu phủ nhận, chợt nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của mẹ Tần: "Tề tiểu thư, hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu trai tôi, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ chuyện mất hứng nào."

Từ sau khi cha của Tần Dịch Hoan qua đời, mẹ Tần tự mình chống đỡ một gia nghiệp lớn như vậy, khí chất sắc bén cũng được luyện ra từ đó. Bình thường bà đều là hiền hoà, dễ gần, trong phút chốc, khí thế phóng ra lại áp bức Tề Minh Nguyệt khiến cô ta không thở nổi.

Cô ta nắm chặt bàn tay, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói: "Bác gái hiểu lầm rồi, cháu cảm thấy Ngạn Kiều có chút hiểu lầm cháu, cháu chỉ định nói rõ ràng với cô ấy mà thôi."

"Không cần." Đây là tiếng của Tần Dịch Hoan, anh đưa tiểu Trạch cho mẹ Tần, một bàn tay nắm chặt tay Triệu Ngạn Kiều, gằn từng chữ: "Tiểu Kiều nhà tôi không có gì để nói với cô cả."

Cảm động nhất không phải là anh ta cho bạn vàng bạc châu báu, cẩm y ngọc thực, mà là đối diện với những lúc bạn bị phỉ báng, nhục mạ, anh ta có thể ra tay, đặt bạn ở phía sau bảo vệ bạn thật tốt, vì bạn che gió che mưa.

Triệu Ngạn Kiều nắm ngược lại bàn tay của Tần Dịch Hoan, ngẩng đầu cảm kích nhìn anh, mắt hơi ươn ướt. Cô biết, lần này mình đã lựa chọn đúng rồi.

"Á!" Tiếng kêu đau của Chu Tiểu Mạch đã phá ngang hai người đối diện. Sắc mặt cô tái nhợt, ôm chân, đôi mắt ngấn lệ, nhìn Triệu Ngạn Kiều nói: "Tiểu Kiều, mình

/46