Sống lại sinh em bé

Chương 22: Chương 22

/46


Trong lễ mừng năm mới, Tần Dịch Hoan gần như toàn ở nhà trông Triệu Ngạn Kiều, ngay cả Mạnh Đình gọi điện thoại tới muốn tụ tập, anh đều không đồng ý. Ngày dự sinh của Triệu Ngạn Kiều là ngày 10 tháng 3, còn chưa đầy một tháng nữa, Tần Dịch Hoan căng thẳng tinh thần, một phút cũng không dám lơ là.

Ngược lại, Triệu Ngạn Kiều không hề có cảm giác gì, thời gian này bụng của cô đã không đau nữa, chỉ có bắp chân và bàn chân càng ngày càng sưng to, hàng ngày Tần Dịch Hoan đều xoa bóp giúp cô, đúng là có thể dễ chịu hơn một chút.

Ngày mà cô gọi điện thoại trêu chọc người đã qua gần nửa tháng, cô không biết vì sao sim điện thoại của mình lại ở trong tay Chu Thần Cốc, cũng không biết tại sao anh tiếp tục nạp tiền cho sim này. Cô luôn thầm thuyết phục mình, nhất định là do Chu Tiểu Mạch giữ lại đồ của cô, cho nên ngày đó Chu Thần Cốc mới có thể ngẫu nhiên nhận được cuộc điện thoại kia.

Nhưng trong lòng vẫn rung động không dứt, đó là bí mật cô vẫn chôn chặt dưới đáy lòng suốt bảy năm qua, ngay cả Chu Tiểu Mạch cũng không thể đụng chạm tới. Vào khoảng khắc đồng ý với Tần Dịch Hoan muốn chung sống cùng anh, cô đã quyết định hoàn toàn chôn chặt bí mật này.

Không có gì bất ngờ xảy ra, từ nay về sau cuộc đời của bọn họ sẽ không có bất kỳ liên hệ nào, song chỉ vì ngày đó cô nhất thời hưng phấn, khiến cho tâm tư vốn tĩnh lặng liền nổi lên gợn sóng lần nữa.

Không phải không bỏ được, mà là quá mức ngoài ý muốn, cho nên mới có loại tâm trạng cực đoan muốn hiểu rõ ràng. Mặc dù bây giờ tình cảm đối với anh đã không còn nồng nhiệt như xưa, nhưng dù sao vẫn là bảy năm thầm mến, cho nên cách đối xử với anh và người khác vẫn có sự khác biệt. Thế nên, cho tới ngày đó, vừa nghe được tiếng của anh, cô còn chả kịp nói gì đã vội vàng ngắt điện thoại.

Sao Tần Dịch Hoan không nhìn ra sự khác thường của cô chứ? Phản ứng bối rối xen lẫn không thể tin đó, rõ ràng đã nói cho anh biết địa vị của người kia ở trong lòng cô. Ngay trong khoảnh khắc điện thoại trượt khỏi tay cô, là anh đã biết, cô từng có người trong lòng, hơn nữa người này rất có thể cũng đang thích cô....

Không thể phản ứng quá lớn, càng không thể hù dọa cô được, biện pháp duy nhất chính là cố ý không để ý tới, sau đó đối xử với cô tốt gấp đôi, vây chặt cô trong sự dịu dàng của mình, rồi khiến cô cảm động và áy náy. Về sau, coi như người kia có sức quyến rũ hơn nữa, cũng chỉ có thể trở thành bụi bậm bao phủ lại quá khứ đứt đoạn của cô.

Tần Dịch Hoan híp mắt, nhặt điện thoại di động lên nhìn lướt qua dãy số điện thoại kia, trong lúc Triệu Ngạn Kiều còn đang thất thần, ngón tay linh hoạt ấn vài cái trên điện thoại di động, chuyển số đó vào danh sách đen.

"Sao hả? Bởi vì số điện thoại ấy có người sử dụng cho nên em mất hứng à?" Tần Dịch Hoan biết rõ còn cố hỏi.

"Không, không phải!" Bởi vì anh chợt lên tiếng mà Triệu Ngạn Kiều sợ hết hồn, kịp thời phản ứng, lắc đầu, lập tức phủ nhận.

Tần Dịch Hoan duỗi tay vén váy ngủ của cô lên, cẩn thận xoa bóp từ mắt cá chân đến đầu gối, vừa ngước mắt nhìn cô, nói: "Vậy là như thế nào?"

Trái tim Triệu Ngạn Kiều run lên, nói: "Không có, không có gì," nhìn ánh mắt chứa ý cười của Tần Dịch Hoan lại chột dạ cường điệu thêm một câu: "Thật sự không có gì."

"Tiểu Kiều," Khuôn mặt Tần Dịch Hoan lộ ra vẻ hơi bất đắc dĩ, nói: "Không cần khẩn trương như vậy, anh chỉ tùy tiện hỏi một câu mà thôi, với cả," Khóe miệng anh nhếch lên một đường cong mờ mờ, nụ cười sạch sẽ mà vô hại: "Anh tin tưởng em, cho tới bây giờ tiểu Kiều của anh sẽ không gạt anh đâu."

Bị anh nhìn như vậy, sự áy náy trong lòng Triệu Ngạn Kiều nhanh chóng dâng lên như nước thủy triều. Anh đối xử tốt với cô như thế, lại còn tin tưởng cô nữa, huống chi, anh cũng vì cô mà dễ dàng chấp nhận một chuyện khó tin như thế, tại sao cô có thể suy nghĩ đến người đàn ông khác chứ? Mặc dù cô chỉ muốn biết vì sao Chu Thần Cốc lại có số điện thoại của mình mà thôi.....

Thế nhưng cũng không được, dù sao đó cũng là người mà mình từng thích, bản thân như vậy có được coi là bất trung với anh hay không? Triệu Ngạn Kiều cảm thấy mình quả thật có thể coi là người không xứng đáng với chức vụ bà xã nhất trên thế giới, có người chồng tốt đến thế, tại sao cô có thể phụ sự tin tưởng của anh!

Cô lập tức ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Vâng, em sẽ không lừa anh." Ngắn ngủn mấy giây, cô đã bị ánh mắt của Tần Dịch Hoan hạ gục, thậm chí cả tâm tư cũng nghiêng đến trên người người ta rồi!

Đôi mắt hồ ly của Tần Dịch Hoan càng phát ra vẻ vui mừng hơn, quả nhiên, đối với tiểu Kiều, chỉ có thể dùng cách 'mềm' mà thôi. Rốt cuộc anh đã tóm được nhược điểm của cô rồi!

Sau hôm ấy, Triệu Ngạn Kiều không còn nghĩ tới vì sao sim điện thoại của mình lại ở trong tay Chu Thần Cốc nữa, cô bị Tần Dịch Hoan rót đầy lời đường mật, mê mang đến không biết đông nam tây bắc, sao còn nhớ rõ chuyện rối rắm ấy! Hơn nữa, sắp đến Tết Nguyên Tiêu rồi cô đang vui mừng chuẩn bị ăn tết, đã sớm bị những viên bánh trôi tròn vo chiếm hết tinh thần, trong lòng trong mắt cũng chỉ tràn đầy đồ ăn thôi.

Triệu Ngạn Kiều rất thích ăn bánh trôi, sau khi Tần Dịch Hoan biết được đã mua một túi bánh trôi đầy đủ các loại nhân, để cho cô muốn ăn loại nào thì

/46