Romantic Or Crazy

Chương 19: Chia tay

/19


Tôi đã ở đây rất lâu mà vẫn chưa gặp được mẹ. Giờ tôi mới biết Uyển Nhi không được mẹ yêu quý như tôi vẫn tưởng. Vậy mà tôi đã từng rất ghen tị với nó.

Tôi luôn tìm cách gần Hạo Kì hơn để giúp cậu ta nhưng giường như cậu ta càng xa lánh tôi hơn. Có lẽ tôi nên chỉ đứng ở ngoài, tôi không nên xen vào cuộc đời cậu ấy. Tôi đã lo quá nhiều chuyện bao đồng rồi. Thế nhưng khi tôi nghĩ sẽ bỏ mặc cậu ấy thì cậu ấy lại chạy đến chỗ tôi.

Hạo Kì đập cửa và vào phòng tôi khi đã hơi say.

-Anh sao vậy?

Cậu ta loạng choạng đi lại phía giường và ngồi xuống. Tôi cảm thấy lo lắng vì Hạo Kì không bao giờ say như vậy. Tôi ngồi xuống bên cạnh hỏi han đột nhiên cậu ta quàng tay qua người tôi.

-Sao em lại đến đây, em đã bị bỏ rơi rồi sao?

-Anh nói gì vậy?

-Nếu em muốn anh nói thì em cũng phải nói chứ. Tại sao em đến đây?

Lời nói của Hạo Kì càng làm tôi thấy lạ, tôi bỏ tay cậu ta ra khỏi người và đứng dậy.

Đột nhiên Hạo Kì kéo tay tôi lại và ôm chặt. Tôi cảm thấy ngạt thở, vùng vẫy nhưng Hạo Kì vẫn đứng yên như vậy.

-Anh yêu em, Kiếm Bình!

Có lẽ cậu ta bị điên rồi. Tôi đẩy thật mạnh Hạo Kì ra:

-Anh hãy tỉnh lại đi.

-Anh đang rất tỉnh táo. Anh biết em là ai, đừng tỏ ra thế nữa.

Ánh mắt đầy tự tin, giọng nói vẫn ngạo mạn. Có lẽ thật sự Hạo Kì đã biết, chắc vì tôi đóng kịch quá tệ.

-Anh biết từ khi nào?

-Điều đó không quan trọng. Em biết anh là ai nên đến đây đúng không? Vì em muốn ở bên cạnh anh đúng không?

-Em đến đây vì mẹ, vì em muốn gặp bà ấy. Thế thôi.

-Vậy còn Tử Long?

-Anh ấy nói sẽ chờ em. Sau khi gặp mẹ em sẽ quay trở về bên Tử Long.

-Em nghĩ anh ta sẽ chờ em thật sao! Có lẽ giờ hắn đã thuộc về người khác rồi.

-Không bao giờ có chuyện đó đâu.

-Nếu có, nếu Tử Long không yêu em nữa. Em sẽ đến với anh chứ?

-Tử Long sẽ không như vậy.

Hạo Kì đứng dậy, tay càng xiết chặt lấy cánh tay tôi:

-Anh sẽ chờ em. Chỉ cần em nhìn lại phía sau 1 lần thôi, em sẽ thấy anh ở đó.

-Đừng như vậy. Em không muốn anh buồn vì em đâu. Anh đã có quá nhiều chuyện để nghĩ rồi.

Hạo Kì buông tay KB:

-Hãy sớm rời khỏi và tìm Tử Long đi. Hình như Uyển Nhi đã yêu anh ta rồi.

Hạo Kì đi về phòng. Tôi cảm thấy Hạo Kì không hề bất ngờ vì bị tôi từ chối nhưng tôi không biết khi nghe tôi nói cậu ta đã cảm thấy đau khổ thế nào. 3 từ đó với 1 người khác có thể là dễ nhưng với 1 kẻ ngạo mạn và sợ tổn thương, cậu ta đã phải dũng cảm lắm mới có thể nói ra được. Nhưng tôi tin rằng tôi làm vậy là đúng.

Vì Tử Long nhất định đang chờ tôi, tôi sẽ trở về bên anh...

Buổi sáng hôm sau, Uyển Nhi vẫn đang nằm ngủ trên giường. Tử Long đã thức dậy từ lâu và đang trong nhà tắm.

Vẫn mặc áo ngủ và đi đi lại lại, Tử Long với tâm trạng bối rối, tay cầm chiếc nhẫn và lẩm bẩm. Trong đầu anh hiện lên bao nhiêu ý tưởng, làm sao để cầu hôn. Câu nói nào để làm nhỏ cảm động, trong lòng Tử Long chắc chắn Uyển Nhi sẽ đồng ý. Nhất định nhỏ đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi. Họ sẽ tổ chức đám cưới và sống trong ngôi nhà Tử Long mua, sẽ hạnh phúc mãi mãi...

Tử Long hít sâu và bước ra khỏi nhà tắm, lúc đó Uyển Nhi vừa tỉnh ngủ.

Tử Long bước lại giường và quỳ xuống trước mặt Uyển Nhi làm nhỏ sửng sốt.

-Hãy lấy anh nhé!_Tử Long nhìn chân thành vào đôi mắt Uyển Nhi và đeo chiếc nhẫn vào tay nhỏ.

Uyển Nhi nhìn chiếc nhẫn, nhỏ đã từng đeo bao nhiêu chiếc nhẫn đẹp hơn cả trăm lần nhưng sao chiếc nhẫn này lại tuyệt vời đến thế:

-Đẹp quá!

Uyển Nhi chạm vào chiếc nhẫn, và xoay xoay. Nhưng nhỏ biết rằng mình không thể ích kỉ được nữa. Uyển Nhi tháo chiếc nhẫn ra:

-Nhưng em không thể nhận nó được.

Tử Long lặng người, chiếc nhẫn được Uyển Nhi đặt vào trong lòng tay Tử Long:

-Vì em không phải Kiếm Bình!

----------------------

Chuyến bay khẩn cấp về nước...Tử Long bỏ lại hành lý, bỏ lại chiếc nhẫn, bỏ lại...Uyển Nhi. Anh chỉ mong thật nhanh, thật nhanh về bên Kiếm Bình...chuyện này thật điên rồ.

Tử Long ngồi gục đầu xuống gối, chưa bao giờ Tử Long nghi ngờ người con gái bên cạnh mình, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời có 1 Kiếm Bình thứ 2. Niềm tin tuyệt đối đang vỡ vụn. Nhưng lỗi không phải của Kiếm Bình, chỉ là do Uyển Nhi mà thôi.

Nhỏ đã nói dối mà không được cho phép nhưng chính điều đó giờ lại biến nhỏ thành người đau nhất. Nhỏ biết sẽ như thế nhưng vẫn không thể nào chấp nhận. Tử Long sao có thể đi nhanh đến thế, có thể lạnh lùng đến thế!...

Uyển Nhi nhìn chiếc nhẫn rơi trên sàn, một chiếc nhẫn đẹp đến thế lại bị vứt bỏ phũ phàng như vậy. Nước mắt cứ thế chảy xuống gò má. Uyển Nhi nhấc điện thoại lên:

-Alo, là em đây!

-Sao giọng em lạ vậy? Có chuyện gì sao?_Kiếm Bình nhẹ nhàng hỏi

-Em xin lỗi!.....

Uyển Nhi vừa khóc vừa kể hết mọi chuyện, đầu dây bên kia chỉ nghe tiếng ừ lãnh đạm...

-Chị ghét em lắm đúng không, chị có thể mắng hay làm gì cũng được.

-Chị không sao đâu. Chị là chị của em mà. Chị sẽ tha thứ cho em.

-Chỉ vậy thôi sao?

-Đừng khóc nữa. Hãy ngủ đi.

-Anh ấy đang trở về gặp chị. Anh ấy yêu chị lắm đấy!

-Chị biết mà. Em cũng mau trở về đi.

-----------

Hạo Kì nói không sai. Giờ tôi phải làm sao để đối mặt với Tử Long...Vốn dĩ đã là không thể, tôi cảm thấy khó chịu và bực bội. Sao anh lại không hề nhận ra không phải tôi, tại sao anh lại làm chuyện ngu ngốc đó, anh làm như vậy làm sao tôi có thể tha thứ cho anh đây....

Tôi dọn hành lý và đi về, Hạo Kì không ngăn tôi và tôi cũng ra đi mà không nhìn lại. Cứ như biết sớm muộn tôi cũng như vậy, không ngạc nhiên, không cảm xúc...Nếu không có tôi liệu ai sẽ là người bên cạnh Hạo Kì, ai sẽ là người chia sẻ và giúp cậu ta nở nụ cười đây?

Nhưng tôi cũng không nghĩ nữa tôi nhanh chóng về nhà.

Khi tôi vừa xuống xe thì Tử Long đã đứng ngoài cửa, có lẽ anh chờ tôi đã lâu, bó hoa hồng đỏ thắm đã không còn tươi nữa. Tôi nên làm gì? Giả bộ không biết chuyện và chờ đợi anh nói ra hay...

Anh đứng trước mặt tôi và nói xin lỗi. Anh chỉ nói xin lỗi mà thôi.

Nếu như anh tỏ ra không có gì cả, tôi cũng sẽ làm vậy. Tại sao anh lại như vậy.

-Anh xin lỗi_Anh nói và đưa bó hoa cho tôi.

Tôi thích hoa hồng nhưng hôm nay đó không phải là thứ tôi muốn nhìn thấy nữa.

-Em biết.

-Anh xin lỗi.

-Em không thích nghe xin lỗi.

-Anh...

-Anh nghĩ xin lỗi là đủ sao. Em không thể đối mặt với anh được nữa.

Mọi khi Tử Long thường nói nhiều, anh thường tỏ ra ăn năn và thường nói xin lỗi liên tục. Thậm trí anh hay chọc tôi những lúc tôi giận như vậy. Nhưng lần này tôi biết nó chẳng còn đơn giản nữa. Anh đã cùng với Uyển Nhi, nếu Uyển Nhi chỉ là 1 người xa lạ thì tôi cũng cảm thấy khó chịu rồi huống chi lại là người em gái song sinh của tôi.

Ước gì tôi có thể rộng lượng, có thể tha thứ, có thể chấp nhận anh....nhưng tôi không phải người tốt đến thế.

Nếu Uyển Nhi không nói sự thật có lẽ họ sẽ sống với nhau thật hạnh phúc. Tôi trong anh cũng đâu có gì đặc biệt....chẳng có gì khác biệt...

Tình yêu của chúng tôi chỉ là thói quen, chỉ là đã quen có nhau lâu nên khi xa nhau tự nhiên thấy nhớ, chỉ là quen được quan tâm nên khi không lại buồn....Với anh có lẽ tôi chỉ vậy thôi...

-Anh sống cùng con bé cảm thấy thế nào?_Tôi cố bình thản hỏi lại

-Anh...

-Hãy nói thật đi, em sẽ không suy nghĩ gì cả đâu.

-Em đừng nhắc đến người khác giữa chúng ta.

-Sao anh không thừa nhận, con bé thông minh hơn em, tinh tế hơn em, xinh đẹp hơn em...

-....

-Đúng vậy sao?

-Anh...xin...lỗi!

Dù không thể nói ra nhưng trong lòng Tử Long biết rằng Kiếm Bình nói đúng. Khi đó Tử Long đã nhận thấy sự thay đổi nhưng lại cảm thấy nó quyến rũ hơn, cảm thấy thu hút hơn. Những câu an ủi của Uyển Nhi, những cái ôm, những nụ hôn...đã làm Tử Long mở lòng nhiều hơn...chia sẻ tất cả..cả những điều chưa bao giờ nói khi ở bên Kiếm Bình.

Trời nhuộm màu đỏối, gió bắt đầu nổi làm ta áo bay lên. Giờ tôi ở lại, tay cầm bó hoa hồng đã héo úa, những cánh hồng rơi rụng theo làn gió...Lưng anh thật rộng, khi anh cõng tôi, tôi đã cảm nhận nó dễ chịu thế nào mà giờ đây nó lại nặng nề, nó lại làm tôi không muốn nhìn nữa.

-Sao anh lại bỏ đi như vậy? Anh không có gì nói sao? Hãy giải thích đi!_Tôi bước lại gần anh

Tôi cảm thấy nghẹn đắng cổ họng, một ngày trời nắng tôi lại khóc, khóc trước mặt anh ư? Vậy lần này không phải nước mưa rửa trôi nước mắt tôi, cũng không phải bàn tay anh lau nước mắt tôi...vậy ai có thể làm nước mắt tôi ngừng chảy...

Tôi bật khóc, tôi cầm bó hoa đập vào lưng anh, những cánh hoa rơi xuống bay theo gió...nhưng tình yêu tàn phai của chúng tôi. Cứ rơi mãi, sẽ nhạt mãi....

Tôi nói trong tiếng nấc:

-Sao anh không giải thích, em sẽ nghe anh. Hãy nói đi, hãy nói rằng anh chỉ yêu mình em đi!

Nhưng anh chỉ im lặng, anh đứng như tượng đá...

Tử Long biết rõ trong lòng không thể quay đầu lại, dù cho Kiếm Bình có tha thứ thì bản thân cũng khó tha thứ cho chính mình...Uyển Nhi là ai? Kiếm Bình là ai? Giờ lòng Tử Long vẫn đang rối bời? Và người anh yêu là ai khi mà anh chỉ cảm thấy họ là 1?

-Anh không nói sao???? Được thôi! Vậy thì...vậy thì kết thúc rồi! Chúng ta chia tay.

Tôi đi thẳng vào nhà và đóng rầm cửa lại, tôi chỉ biết đứng dựa vào cửa mà khóc.

Dù tôi biết anh còn yêu tôi và tôi biết tôi cũng yêu anh nhưng tình yêu không phải tất cả. Vì tôi và Uyển Nhi là 1 gia đình, làm sao tôi chấp nhận em gái mình yêu anh rể, làm sao tôi chấp nhận em gái mình và chồng mình đã từng cùng nhau???

Không có anh tôi vẫn sống tốt, vẫn sống rất tốt. Đó chỉ là tình yêu đầu tiên của tôi...đó không phải tình yêu duy nhất, cũng không phải tình yêu cuối cùng. Vẫn còn một người đang chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi biết mình phải làm gì. Anh không có tôi, vẫn còn nhiều người con gái khác tốt với anh hơn tôi. Còn nếu hắn không có tôi hắn sẽ cô đơn nhường nào? Vì quanh hắn không có ai hết. Tôi biết rằng 1 người cô đơn thì cần tôi còn 1 người nổi tiếng thì nhiều người khác cần...

Tử Long chỉ biết im lặng...liệu có phải giữa chúng ta tình yêu đã hết...

Khi xa anh tôi cũng không nhớ anh da diết nữa...

Phải chăng vì chúng tôi chỉ nhìn nhau mà không biết rằng chúng tôi cũng có thể thích những người khác nữa. Họ cũng đặc biệt, cũng thu hút...

Ánh chiều rơi nhẹ trên vai, mái tóc màu vàng óng như màu nắng. Đôi mắt sâu...một khuôn mặt đẹp như tượng tạc...sẽ buồn biết bao nếu tôi sẽ không còn nhìn thấy khuôn mặt này nữa...Nhưng mỗi khi nhìn anh tôi lại chỉ nghĩ đến những cái hôn nồng nàn anh dành cho Uyển Nhi, những lúc họ ôm ấp, thân mật, những khi họ cười đùa trêu chọc...Tôi không còn là người duy nhất của anh nữa...Tôi không thể nào xóa bỏ kí ức đó trong đầu anh, càng không thể phủ nhận giữa anh và Uyển Nhi không có chuyện gì.

Những thứ mà giữa họ thậm trí còn nhiều hơn giữa tôi và anh. Những cảm xúc anh có với Uyển Nhi liệu có phải tình yêu không?

Biết đâu anh cũng đã yêu Uyển Nhi mất rồi, anh chỉ cố tỏ ra muốn quay về bên tôi, chỉ tỏ ra cao thượng, an ủi tôi, sợ tôi buồn...chỉ vì tôi mới là người yêu của anh nên anh phải có trách nhiệm với tôi. Vì anh sợ bị biến thành kẻ phản bội nên mang hoa đến chuộc lỗi với tôi???? Tình yêu đã không còn thuần khiết nữa. Dù cho trăm ngàn lần cố gắng, dù cho gột rửa quá khứ thế nào cũng không thể làm lành một trái tim đã bị rạn nứt....

Và chỉ khi tôi mất trí nhớ tôi mới quên được rằng anh đã ngủ cùng em gái tôi....

Chỉ khi đó tôi mới không đau khi nhìn anh. Đôi mắt không còn chân thành như trước nữa rồi...

Dù chẳng phải anh có lỗi, cũng không phải lỗi của tôi...chỉ trách rằng số phận đã trêu đùa chúng ta mà thôi...Tình yêu mỏng manh là vậy, nó cũng đổi nhanh như cơn gió, ngày hôm qua anh chỉ luôn nghĩ về tôi nhưng hôm nay tim anh đã có 2 người con gái...

-Bó hoa đó anh không định tặng em sao?

-Anh không có đủ tự tin để đưa nó nữa. Anh đã đứng chờ em rất lâu, anh cũng đã thức suốt đêm khi chờ chuyến bay nhưng dù anh có nghĩ trăm ngàn lời bào chữa thì anh biết tất cả chỉ là ngụy biện. Anh đã sai và em có quyền trách mắng anh! Hãy làm điều gì em muốn!

-Ngay cả chia tay ư?

-Anh...

Người con trai tự tin và cảm đảm của tôi biến đâu mất? Anh thậm trí không nhìn tôi...Mỗi khi tôi nói câu này anh thường nổi điên và mắng tôi không được nhắc đến...nhưng hôm nay anh im lặng.

Điều đó làm tôi giận hơn tất cả. Tôi cố cười cay đắng...anh không níu giữ tôi nữa rồi...

-Được, em sẽ lấy bó hoa coi như chúng ta chẳng nợ nhau gì nữa. Giờ thì chia tay đi!

Anh không ôm tôi, không kéo tay tôi lại, không làm gì cả. Anh đi qua trước mặt tôi...như 1 người xa lạ

-Anh xin lỗi vì tất cả. Anh đã tự hứa sẽ không cho bất cứ ai làm tổn thương em nhưng chính anh hôm nay lại tự mình phá lời hứa đó. Anh chẳng còn xứng đáng ở bên em nữa.

Khi tôi trở về bên Hạo Kì tôi vẫn biết mình đang sai, nhưng lại không có cách nào làm đúng được. Tôi chỉ biết trước mặt tôi là một người yêu tôi, còn sau lưng tôi là người tôi yêu nhất. Tôi phải chọn người yêu tôi dù tôi biết rằng làm thế là bất công với Hạo Kì.

Dù khuôn mặt tôi không có chút rạng rỡ, lời nói của tôi đầy vẻ lạnh nhạt thì Hạo Kì cũng chỉ im lặng. Con người đó hiểu tôi hơn cả chính tôi...

Khi một người không nói được điều mình muốn thì họ lại được ban cho khả năng hiểu những điều chẳng ai nghe thấy.

Tôi thường ngồi nhìn Hạo Kì đàn...tôi đã từng mê mẩn những bản nhạc đó, nhưng tôi nhận ra rằng đúng là âm nhạc chỉ làm ta rung động khi nghe nó thôi. Còn ngay cả khi Tử Long không ở đây thì bằng cách nào đó con người ấy vẫn làm tim tôi đau nhức...

Tôi nghe nói Tử Long và Uyển Nhi rất tốt đẹp. Con bé không nói trực tiếp với tôi, Tử Long thì càng không liên lạc với tôi. Vậy nên tôi chỉ biết đoán mò...họ chỉ thân nhau, chỉ là bạn, hay đang hẹn hò, hay đã yêu nhau??? Tôi chẳng biết được.

Nhưng tôi biết không có anh tôi vẫn là tôi, vẫn biết cười biết khóc, vẫn thích đi chơi và ngắm cảnh thiên nhiên. Tôi không giống loại người sẽ chết vì tình yêu.

Nhưng đó chỉ là ban ngày, tôi hằng đêm mất ngủ, tôi chỉ nghĩ đến việc anh đến với Uyển Nhi, điều đó đủ làm tôi ghen đến không thể chịu được.

Báo chí đăng tin đồn giữa anh và Uyển Nhi, họ nói anh sống cùng nhỏ ở biệt thự của anh. Chỉ mới 1 tuần thôi, chỉ 1 tuần mà họ đã nhanh chóng thân thiết như vậy được sao? Anh đã từng nói đó là nhà của chúng tôi, dù giờ tôi chẳng là gì nữa nhưng sao anh dám để người con gái khác sống ở đó. Điều đó khiến tôi muốn trút giận hết lên anh.

12h đêm, tôi bật dậy, khoác áo khoác và bắt taxi.

Tôi sẽ đi đến lúc mệt mỏi, đến khi không tỉnh táo và thiếp đi thì thôi. Tôi đã không thể ngủ được 1 lúc nào cả. Tôi uống 5 viên thuốc ngủ và dừng xuống nơi mà họ nói là biệt thự của anh.

Tôi chưa bao giờ được anh dẫn đến đây cả nhưng tôi luôn tưởng tượng đến nó. Nó sẽ lộng lẫy, sẽ lớn, sẽ có nhiều phòng, có bồn tắm thật rộng và tivi 40 inch. Đó là những gì tôi đã từng nói, nhất định anh sẽ không quên đâu.

Tôi đi vào con đường dẫn đến biệt thự, hai bên đường là cây cối và cánh đồng hoa. Nơi này đã khá xa trung tâm nên không khí mát mẻ hơn và cũng thưa thớt nhà hơn.

Nhưng tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy ngôi nhà đó. Tôi đứng sững lại lúc lâu. Nó là 1 ngôi nhà đẹp hơn cả trong những giấc mơ của tôi. Một ngôi nhà gỗ màu trắng, nhỏ nhắn và có một cây lê trắng trước cửa nhà.

Nó hoàn toàn không giống những gì tôi nghĩ nhưng thật yên bình khi nhìn ngôi nhà đó, vì đó mới thật sự là những thứ tôi thật sự thích...những thứ tôi chưa bao giờ nói ra.

Ngôi nhà có một bản tên ở trước: "Nhà của chúng ta"

Tôi đi đến trước cửa nhà, không hề đóng khóa. Bên trong có những đồ vật và bài trí ý hệt nhà của tôi. Những bức ảnh của tôi, những thứ tôi tặng anh, cả những thứ anh tặng mà tôi đã vứt bỏ, chúng đều ở đây. Những bức ảnh được khắp tường....

Tôi bước lên tầng 2, anh đang nằm ngủ trên chiếc ghế bành ngoài ban công. Anh đang ngủ say sưa...

Tôi đi lại và đá vào chiếc ghế:

-Sao anh có thể ngủ ngon lành như vậy được hả?

Anh choàng tỉnh dậy ngạc nhiên nhìn tôi:

-Em đến đây từ lúc nào vậy?

-Còn Uyển Nhi đâu? Anh không biết vào giường nằm ngủ hả, đồ ngốc!

-Anh biết rồi. Anh đã chờ em rất lâu rồi đấy.

-Đừng có nói thế nữa, giờ chúng ta chẳng là gì cả.

-Vậy em đến đây làm gì?

-Tôi đến xem anh sống thê nào? Thì ra anh vẫn ăn ngon ngủ kĩ. Sao anh không gọi điện.

-Anh biết em sẽ không nghe.

-Vì thế nên anh không thèm gọi sao. Phải, tôi sẽ không nghe anh nói gì nữa đâu. Mà sao anh lại ăn trộm rác của tôi hả.

-Vì em đã vứt chúng nên chúng không còn là của em nữa.

-Dù thế nào anh cũng ko được làm thế. Tôi sẽ mang hết chúng về.

Tôi đi xuống nhà, tháo hết ảnh, lấy hết những thứ của tôi. Anh chỉ đứng trên cầu thang nhìn tôi, anh mặc tôi muốn làm gì thì làm. Tôi cảm thấy giận mà không thể đánh mắng anh được. Sao anh lại làm tôi phải mệt mỏi đến thế....sao tôi lại trở nên điên khùng như thế này. Chúng tôi đã kết thúc thật sao? Đến lúc này tôi vẫn chưa dám tin...tôi không muốn mãi mãi không nhìn thấy anh, tôi cũng ko muốn xóa bỏ kí ức về anh trong đầu tôi dù chúng đang giày vò trái tim tôi.

Tôi ôm hết những bức ảnh và kéo lê chiếc ghi ta bỏ đi. Chúng 1 lần nữa lại bị vứt bỏ, tôi ném chúng vào thùng rác trước cửa nhà anh và bỏ về.

Khi tôi đi thẫn thờ về đến nhà thì đã thấy bóng 1 người con trai đứng chờ tôi. Đó là Hạo Kì, sao anh ta lại lảng vảng trước nhà tôi vào đêm hôm thế này?

-Anh làm gì ở đây vậy?

-Anh chỉ đi dạo và tình cờ qua đây thôi, giờ anh phải về rồi.

-Vậy thì anh về nhé!

Tôi chào tạm biệt và lập tức vào nhà. Tôi chẳng còn tâm trạng để mà lịch sự mời người yêu của mình vào nhà nữa.

1 tuần trôi qua, tôi phải đi làm lại và quên đi sự thật rằng chúng tôi đã kết thúc.

Tôi dễ dàng xin được công việc cũ và lao đầu và giấy tờ ngổn ngang, làm việc tăng ca và luôn luôn về khuya.

Nếu thứ sợ nhất tôi phải làm bây giờ là về nhà, về ngôi nhà gắn với kỉ niệm của anh. Tôi không thể ngủ được mỗi khi nghĩ đến chúng đã từng ghi dấu những hồi ức tốt đẹp nhất.

Tôi rời văn phòng lúc 10h và đi xuống sảnh, thật ngạc nhiên khi vẫn còn 1 ánh đèn sáng. Đó là phòng của Phong.

Tôi đi lại và gõ cửa. Cửa mở khi tôi vừa chạm vào và tôi thấy anh ta đang nằm ngủ gục trên bàn làm việc. Tôi tự hỏi tại sao Phong lại không về nhà.

Anh ta chợt tỉnh khi tôi vừa bước vào.

-Sao em lại ở đây?

-Vậy sao anh lại chưa về?

-Giờ này về thì chỉ có mình anh thôi, ở đây 1 lát rồi về cũng được.

-1 mình?

-Thanh Thanh đi hẹn hò với gã trưởng phòng rồi. Hôm nay chị ấy mặc 1 chiếc váy màu đỏ rất đẹp.

-Anh gọi tiểu Thanh là chị từ khi nào vậy?

-Từ bây giờ!

Giờ thì tôi không phải người duy nhất sợ cô đơn mà Phong còn sợ điều đó hơn.

Lý do lớn nhất để Phong trở thành 1 kẻ đa tình có lẽ chỉ vì sợ cô đơn mà thôi.

Tôi không thể giúp gì được cho anh ta, chính tôi cũng chẳng giúp nổi bản thân mình, nhưng rõ ràng tôi còn có thể trút giận lên Tử Long còn Phong lại đau khổ mà tiểu Thanh không biết gì cả.

1 tuần, thế giới của tôi không có anh.

1 tháng, ko có

3 tháng, vẫn không có.

Tôi vẫn sống tốt, Hạo Kì thường rủ tôi đi nghe nhạc thính phòng, đi cưỡi ngựa, cũng nghiên cứu hội họa và âm nhạc...

Chúng tôi hợp nhau về mọi mặt, chúng tôi đều là những người thích học và sống khá khép kín. Tôi là người yêu của Hạo Kì nhưng anh ta lại chưa bao giờ bắt tôi phải làm gì?

Sẽ không bao giờ nói 2 lần 1 việc tôi đã từ chối, không bao giờ yêu cầu tôi để được vào nhà, chỉ đưa tôi về đến cửa là đủ, chưa bao giờ đòi hỏi tôi quan tâm hay làm tròn trách nhiệm của 1 người yêu.

Cũng chưa bao giờ ôm tôi hay nắm tay. Hạo Kì đưa tôi về nhà sau những buổi đi chơi và lặng lẽ đứng trước cửa nhìn tôi đến khi tôi đi vào.

Tôi biết có lẽ Hạo Kì vẫn chờ đợi, thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ kể cả 1 tình cảm sâu đậm trong lòng tôi.

Nhưng mỗi ngày đi chơi về, mỗi ngày đóng cánh cửa lại và khuôn mặt Hạo Kì biến mất thì người tôi nghĩ chỉ là Tử Long. Thời gian vẫn chưa đủ, hay vì chính tôi vẫn lưu luyến, vì tôi vẫn luôn chờ đợi 1 cuộc điện thoại đến...để nghe anh nói rằng anh sẽ dùng tình yêu của mình để bù đắp tất cả mọi thứ, để hứa sẽ làm tôi hạnh phúc như anh đã nói.

Từ khi tiểu Thanh có người yêu, Phong gần như thay đổi. Anh ta ít tán gẫu với những thư kí hay trêu đùa với họ nữa.

Rồi ngày nào đó anh ta sẽ tìm được người yêu mình thật sự. Đó không là tiểu Thanh nhưng sẽ là 1 người còn hơn tiểu Thanh nhiều lần...

Nếu như tôi là 1 cái cây đã cạn khô nước thì Phong như 1 cái cây đang héo úa từng ngày....

Tôi vẩn vớ nghĩ về chuyện đó mà về nhà lúc nào không hay. Tôi nhìn thấy tiểu Thanh đang tươi cười đứng chờ tôi trước nhà.

-Sao mày ko hẹn trước mà đến giờ này?_Tôi mở cửa cho nhỏ vào nhà.

Từ khi Tử Long ở đây tôi ít khi tiếp bạn, có lẽ họ cũng ngại đến nhà tôi. Tôi đã xa họ từ lúc nào mà không biết, vì tôi chỉ có Tử Long nên mọi thứ khác dần chỉ còn là số 2, số 3...kể cả những ước mơ của riêng mình tôi cũng đã quên dần mất.

Hôm nay nhìn thấy tiểu Thanh tôi đột nhiên nhận ra chúng tôi đã lâu lắm, lâu lắm không nói chuyện với nhau.

Tiểu Thanh mang theo 1 chầu bia và ngồi cùng tôi.

Có lẽ tiểu Thanh cũng có tâm sự còn lòng tôi thì lúc nào cũng rối bời rồi. Chúng tôi uống và tám với nhau đến khuya.

Tôi quay sang tiểu Thanh:

-Mày có nói với Phong là ở chỗ tao không?

-Sao phải nói, tao nói là đi chơi cùng người yêu.

-Sao mày lại nói dối, mày có biết...

Tôi tự nhiên dừng lại, nếu tôi nói ra thì có lẽ giữa họ sẽ không còn như bây giờ nữa. Nhưng nếu tôi không nói, sẽ có những bí mật bị chôn dâu mãi mãi.

Tiểu Thanh cười:

-Biết chuyện gì? Là Phong thích tao sao?

-Không, đó là tình yêu. Hắn si mê mày, và sắp chết vì giữ bí mật đó.

-Tệ đến thế sao?_Tiểu Thanh cười như không tin.

Tôi vô cùng ngạc nhiên vì sự bình tĩnh như đã biết hết của tiểu Thanh.

-Tao biết rằng mày cảm thấy kì quoặc nhưng...

-Thật ra tao và Phong không có quan hệ ruột thịt gì cả, Phong là con nuôi. Hắn có điểm nào giống tao đâu. Cao ráo, đẹp trai và thông minh khác thường, đôi khi tao cũng ghen tị lắm nhưng vẫn phải làm ra vẻ như 1 người chị. Tao đã từng ghét hắn lắm.

Tôi ngạc nhiên, lúc nào tiểu Thanh cũng tự hào về đứa em trai, rằng đẹp trai , rằng được nhiều người thích, rằng là 1 người thành đạt. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tiểu Thanh lại như vậy, và tôi còn xốc hơn vì tiểu Thanh biết mà bao nhiêu năm không hề nói ra: rằng Phong không phải là em ruột nhỏ.

Tiểu Thanh cười buồn:

-Tao đã cố gắng làm hắn thoải mái nhưng đáp lại chỉ là sự khó chịu và thậm trí hắn còn bỏ nhà đi học thật xa. Mẹ đã buồn biết bao vì nhớ hắn. Tao ghét Phong. Và tao càng ghét hơn cuộc sống ghê tởm của hắn, mỗi đêm đều ngủ với 1 cô gái khác nhau, luôn mở lời tán tỉnh và ngọt ngào cùng bất cứ ai. Nhưng lại luôn bực dọc, luôn quát tháo và lạnh lùng với tao.

-Vì Phong thích mày nên mới muốn trốn tránh, chẳng lẽ mày biết mà không thể tha thứ sao?

-Nếu tao giày vò Phong 1 thời gian nữa thì sao?

-Sao biết mà mày vẫn vậy được. Tao không biết tại sao 1 người con trai tốt như vậy lại yêu mày nữa.

-Mày cũng bất công với Hạo Kì lắm biết không? Tao chỉ muốn nói khi tình yêu đến nếu mày không nắm giữ lấy, mày sẽ ân hận đó. Còn tao, tao yêu Phong từ lâu lắm rồi và khi biết tình cảm của Phong tao đã tự nhủ nhất định sẽ giữ thật chặt hắn ta.

Tôi tiễn tiểu Thanh về rồi lên phòng. Đã lâu rồi tôi mới tên đến phòng này. Tôi nhìn qua cửa sổ xuống dưới. Ánh đèn vẫn bật sáng và thật ngạc nhiên làm sao khi tôi thấy phía sau vườn của nhà hàng xóm. Một vườn hoa lan treo trên dàn dây leo xanh ngắt. Những dây hoa đang bén rễ sang vườn sau nhà tôi, những nhành hoa lưu ly màu tím nhạt. Có lẽ chúng đã từng được chủ nhân chăm sóc kĩ lưỡng lắm, và đã trồng khá lâu rồi.

Tôi đã không hề biết sau nhà lại có vườn hoa đẹp đến thế, tôi đã không hề đặt chân ra vườn nếu không tôi đã nhận ra chúng, tôi sẽ ngày ngày ngắm nhìn chúng. Ai đó đã thay hàng rào của tôi, chúng được làm lại và sơn màu trắng. Tôi chạy ra phía sau nhà và ngồi xuống nhìn những cây hoa bé nhỏ. Dưới những chậu hoa là một mảnh giấy ghi ngày. Và khi tôi ngước nhìn lên thì đó là khung cửa sổ với tấm rèm màu trắng đã đóng kín.

Tôi chợt nhớ ra tôi đã từng nhìn thấy 1 người đánh dương cầm ở ô cửa đó, 1 người luôn luôn mở cửa và những tấm rèm lúc nào cũng bay phấp phới.

Tôi đã quên rằng mình từng bị xao động bởi tiếng đàn ấy, bởi con người có tâm hồn đồng điệu với tôi. Tôi đã từng ngưỡng mộ sự phóng khoáng và vô tư, chất nghệ sĩ kì quái của người con trai đó.

Tôi cũng đã từng nghĩ rằng âm nhạc chỉ làm tâm hồn rung động trong chốc lát nhưng giờ tôi chợt hiểu ra cái âm thanh đó có thể vang vọng trong tâm hồn tôi 3, 4 năm sau. Thậm trí là hàng chục năm sau nữa.

Tối hôm đó sau khi vào phòng tôi nằm xuống giường và ngủ say sưa. Hôm đó là ngày đầu tiên tôi ngủ được, ngủ say từ sau khi kết thúc với Tử Long. Có lẽ những bông hoa ấy làm tôi cảm thấy dễ chịu, hay vì tình cảm của Hạo Kì làm lòng tôi cảm thấy an ủi rất nhiều.

Hôm sau tôi dậy sớm và tôi bắt đầu nấu ăn, tôi dẹp hết mì tôm và đồ ăn nhanh trong tủ. Tôi bắt đầu nấu ăn lại, như ngày xưa tôi từng nấu mỗi ngày cho Tử Long thì hôm nay ngày đầu tiên tôi sẽ nấu cho Hạo Kì. Tôi nở nụ cười không còn gượng gạo và bắt tãi đến biệt thự của Hạo Kì, không quên mang theo đồ ăn đã chuẩn bị. Hôm nay chúng tôi sẽ đi dã ngoại, tôi có biết bao ý tưởng trong đầu và những tôi sẽ làm thật nhiều thứ cho Hạo Kì vì những điều anh ta đã làm cho tôi. Chẳng có tình yêu nào tồn tại mãi mãi nếu 1 người chỉ cho và người kia chỉ nhận.

Tôi háo hức đến đó mà không nói cho ai hết. Vì tất cả những người phục vụ đều biết tôi nên tôi dễ dàng nhờ họ đưa đến chỗ Hạo Kì. Anh ta đang ở trong phòng làm việc riêng. Hôm nay là chủ nhật nhưng Hạo Kì vẫn vùi đầu trong công việc của mình.

Tôi hé mở cánh cửa ra, Hạo Kì vẫn mặc quần áo ngủ với mái tóc bù xù chưa chải. Tôi chưa bao giờ thấy anh ta như vậy. Vì cái tính sĩ diện và ngạo mạn nên Hạo Kì luôn muốn tạo ra hình tượng lạnh lùng và hoàn hảo cho mình.

Nhưng lúc này Hạo Kì đang đi đôi dép lê và ngồi bên bàn và nhìn chăm chú vào bản báo cáo tài chính của công ty. Bên cạnh 1 thư ký, 1 kế toán và 2 luật sư đang đứng như bất động, bọn mặt hết sức nghiêm trọng và quan sát từng động thái trên nét mặt của Hạo Kì.

Tuy nhiên gương mặt Hạo Kì vẫn lạnh như băng, không vui không khó chịu. Đôi mắt rất sáng và vầng chán cao. Dù tôi chẳng biết việc gì đang xảy đến nhưng tôi vẫn tin chắc Hạo Kì sẽ giải quyết được mọi việc. Vỗn dĩ ở đại học Hạo Kì cũng nổi tiếng đứng đầu trường.

Nếu nghĩ lại thì hình như những người thông minh có xu hướng xích lại gần nhau khi mà chính Phong là bạn thân của Hạo Kì lại là 1 tên cực thông minh và cũng cực quái.

Khi tôi vẫn đăm chiêu nhìn họ thì đột nhiên như có linh cảm, Hạo Kì đột nhiên nhìn lên. Tôi vội vàng cười cười và đóng ngay cánh cửa lại. Đây là lần thứ 2 tôi xem trộm và bị bắt gặp.

Hạo Kì gập cuốn sổ lại đứng lên và đi ra phía cửa.

Khi nãy Hạo Kì rõ ràng rất căng thẳng nhưng đến lúc nhìn tôi, anh ta lại cố cười nhạt:

-Hôm nay là chủ nhật nhưng anh không nhớ là chúng ta đã có kế hoạch gì ?

-À, là em tự đến thôi. Chúng ta không có kế hoạch gì hôm nay cả.

Tôi cười hờ hờ vài tiếng rồi xua tay. Từ khi nào Hạo Kì trở nên khách sáo đến thế, từ khi nào trông đôi mắt ấy dù vẫn lạnh lẽo nhưng lại phảng phất cả nỗi buồn. Cái nỗi buồn mà vốn dĩ được giấu sâu đến mức không ai chạm đến được.

Và tôi cũng không biết là khi 2 người yêu nhau muốn gặp nhau lại cần hẹn trước. Lúc trước bất cứ khi nào muốn tôi có thể chạy đến bên Tử Long, cho dù chỉ nhìn anh làm việc. Chỉ thế là đủ, hôm nay tôi cũng chỉ muốn thế thôi.

Hạo Kì nhìn xuống tay tôi:

-Em mang gì đến vậy?

-Là cơm hộp.

-Sao lại mang cơm hộp đến đây?

-Không có lí do gì cả, chỉ là em làm quá nhiều nên mang đến cho anh. Có lẽ anh chưa bao giờ ăn đồ em làm.

-Vậy...

-Vậy em sẽ để lại dưới nhà. Hình như hôm nay anh bận, em cũng phải về. Có rất nhiều việc cần làm hôm nay.

-Được, nếu vậy thì anh sẽ bảo tài xế.

-Không cần đâu.

Tôi vẫy tay tạm biệt và 3 chân 4 cẳng biến mất. Thế là kế hoạch của tôi đã sụp đổ hoàn toàn. Nếu tôi nói ra là muốn đi pinic có lẽ Hạo Kì sẽ bỏ việc mà đi với tôi. Điều đó sẽ làm tôi càng áy náy thì thế mà tôi nhanh chân chuồn trước khi cái đầu thông minh đó phát hiện ra.

Tôi chậm dãi bươc xuống những bậc thang, hơi thất vọng khi Hạo Kì thản nhiên để tôi ra về như vậy. VÌ anh ta vốn luôn để tôi làm gì mình muốn, nhưng lần này tôi lại không muốn làm theo những gì tôi nói.

Khi tôi đi xuống đến nhà thì nghe tiếng bước chân rất nhanh, Hạo Kì cũng chạy xuống.

Hạo Kì nhìn tôi:

-Anh biết rồi...

Tôi nhìn vào đôi mắt Hạo Kì và cố đoán anh ta định nói gì nhưng vô ích.

-Sao em không nói là muốn đi ra ngoài với anh? Em xấu hổ vì là người đề nghị sao? Tất nhiên anh phải biết là em muốn đi chơi khi em mang đồ ăn đến. Đúng không?

Thực chất anh ta không biết gì về cuộc sống nhưng luôn tỏ ra kiêu ngạo và biết tất cả.

-Sao anh lại nghĩ vậy?

Hạo Kì cười rất đắc ý:

-Vì ông quản gia nói em đến là muốn đi chơi.

Có lẽ tôi đã quá coi trọng Hạo Kì khi nghĩ rằng anh ta tự đoán ra điều đó. Tất nhiên sau đó thì Hạo Kì bắt tôi phải đi chơi theo kế hoạch

-Nhưng anh vẫn còn công việc mà.

-Sau khi đi về vẫn có thể làm. Công việc thì luôn bám theo anh còn em thì lần đầu tiên chủ động đến đây.

Dù những lời đó hoàn toàn chính xác, nhưng tôi chợt cảm thấy mình chưa bao giờ thật để ý đến Hạo Kì. Tôi cũng chưa từng đoán được Hạo Kì muốn gì để làm cho anh, nhưng Hạo Kì lại luôn hiểu được tâm trạng và làm tôi vui, dù không phải làm tôi cười bằng những chuyện hài hước. Nhưng sau mỗi lần gặp tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn, ra ngoài dù làm những việc tôi không yêu thích nhưng cũng hơn là ở nhà và tự kỉ!

Liệu có phải lý do Hạo Kì đề nghị là người yêu ngắn hạn của tôi là vì để làm tôi đỡ buồn hay không?

Ban đầu tôi nghĩ là chỉ đi gần nhưng đột nhiên Hạo Kì lại nảy ra ý khác.

Chúng tôi lên chiếc xe mui trần màu nâu đỏ, có lẽ Hạo Kì đã lâu không lái xe. Một tay cầm vô lăng, 1 tay chống lên chán. Vốn dĩ nhìn khuôn mặt đã chẳng đoán nổi giờ lại nhìn anh ta qua cặp kính râm. Tôi chỉ cảm nhận được 1 sự phiền não trên nụ cười khô của Hạo Kì.

Thà cứ như trước chẳng bao giờ cười có khi lại thoải mái hơn.

Khi nghĩ đến Hạo Kì, trước kia tôi luôn nghĩ đến những bản nhạc và chiếc cửa sổ mở. Còn giờ đây, bàn tay vô hình nào đó càng đóng chặt, khóa chặt lại cánh cửa tâm hồn đó.

Hạo Kì cứ nhìn đăm đăm vào đường và lái thẳng khiến tôi cũng chẳng dám hỏi xem mình đang bị lôi đi đâu. Chúng tôi đi khá xa, những con đường cứ hẹp dần, ngoằn nghoèo hơn.

Những cái cây rất cao và tán rộng, đất ngày 1 ẩm ướt và bùn lầy bắn đầy lên xe. Nhưng cứ như cuộc sống vậy, 1 con đường thẳng đi dù có làm ta sạch sẽ cũng chẳng bằng đi 1 con đường lầy lội và khúc khuỷu nhưng làm ta thích thú.

Có những người chán cuộc sống ngày nào cũng lặp lại, họ tìm kiếm cái gì đó thử thách hơn và rồi gặp rắc rối với nó.

Có những người sinh ra đã có lực hấp dẫn kì lạ với những sự việc. Những việc xảy đến dù không phải do họ nhưng lại là kết quả của họ. Giống như tôi và Tử Long, chúng tôi đều là những người thu hút rắc rối, vì thế khi ở bên nhau cuộc sống lại càng nhiều rắc rối hơn.

Còn ngược lại khi tôi ở bên Hạo Kì những rắc rối của tôi lại làm cuộc sống Hạo Kì đỡ nhàm chán hơn. Có lẽ chỉ đơn giản thế mà anh ta thích tôi.

Hạo Kì lái đến khi cạn xăng. Tôi không thể ngờ là anh ta lại không suy nghĩ trước mà cứ lái hùng hục thế. Và rồi cả 2 đi bộ trên con đường lầy lội. Tôi phải xách đồ ăn, phải xách giày,phải xắn quần thật cao và lội bì bõm trên đường.

Còn Hạo Kì, anh ta thản nhiên đi và cắm cả ống quần trong bùn đất.

Hạo Kì cứ đi phăng phăng và không hề nhìn tình cảnh khốn đốn của tôi. Nếu là Tử Long thì tất nhiên anh sẽ mỉm cười và nói với tôi rằng em có muốn anh cõng không.

Tôi chợt mỉm cười khi nghĩ thế, vì Tử Long đơn giản, vì anh hay cười, vì nụ cười của anh đẹp và vì anh lúc nào cũng nở nụ cười đó dành riêng cho tôi.

Chúng tôi đi bộ khá xa thì tìm thấy 1 ngôi nhà gỗ. Cả 2 đều mỏi nhừ trên nên trèo luôn, nằm lăn ra ngoài cửa. Sàn gỗ thơm và mát. Tôi vẫn cứ nghĩ nhà không có ai cho đến khi nghe tiếng cửa kéo. Tôi giật mình quay lại....và thật ngạc nhiên người ra mở cửa là Thiên Anh.

Tôi bị xốc đến mấy phút sau. Sao lại có sự trùng hợp đến thế, sao tên nhóc này lại ở đây, mà sao lại ở một nơi hẻo lánh thế này???

-Sao cậu lại ở đây?_Tôi bất ngờ hỏi.

Thiên Anh chỉ nhoẻn cười:

-Chào mừng chị đến nhà em! Nhưng sao lại là chị?

-Ý cậu là gì? Tôi phải hỏi cậu chứ.

Thằng nhóc không thèm trả lời mà quay ngày sang Hạo Kì:

-Ý anh là bà chị này sao?

OMG, 2 bọn họ biết nhau và chẳng phải tình cờ gì hết mà là Hạo Kì đã cố tình đưa tôi đến đây.

Thì ra người Thiên Anh hay kể là Hạo Kì, chính là Hạo Kì.

Sau đó thì bọn họ nói chuyện và chẳng thèm hỏi han gì đến tôi nữa. Đói + mệt nên dù cơm của tôi có tệ hại cỡ nào thì cũng bị chén sạch.

Tôi đi quanh khắp nhà rồi hỏi Thiên Anh:

-Sao không thấy người nhà của cậu vậy?

Hắn cười:

-Đây là nhà của em mà, hỏi kì lạ. Em 18 tuổi và em sẽ ở riêng cho dù mọi người có không thích. Em chán ghét việc bị áp đặt vì là con trưởng rồi.

Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng, rồi nhóc sẽ hiểu sống thiếu gia đình là thế nào. Tôi vẫn cứ tự đắc như vậy cho đến khi nhìn sang Hạo Kì. Mặt anh ta trông rất kì lạ.

-Sao vậy?_Tôi quay sang hỏi

Hạo Kì thở dài:

-Nếu anh cũng có thể quyết đoán như vậy thì tốt biết bao!

-Chẳng phải anh ở riêng còn gì. Mà làm sao ngôi nhà bé xíu này của em đem so với anh được_Thiên Anh cãi lí

Hạo Kì xoa đầu Thiên Anh:

-Nhóc không hiểu đâu.

Anh ta vội đánh trống lảng sang việc khác. Thiên Anh thì vô tư nên cũng chẳng để ý, nhanh chóng cười cợt kể chuyện của mình.

Hạo Kì vốn kiệm lời nên ngồi nghe, còn Thiên Anh nói không ngừng.

Hạo Kì có 1 thói quen là thích xoa đầu người khác, tôi cũng chẳng biết tại sao nhưng đó là 1 điểm mà tôi thích ở anh ta.

Tôi đã định hỏi Thiên Anh về Hạnh Nhi ngay lúc gặp nhưng tôi linh cảm điều đó làm thằng bé buồn nên không nhắc đến.

Cuối cùng thì tôi cũng không nhịn được mà hỏi:

-Cậu không biết Hạnh Nhi ở đâu à?

Thiên Anh cười đểu:

-Sao giờ chị mới hỏi. Em chẳng quan tâm nhỏ đó đã bay đến phương trời nào. Em đã không gặp con bé từ lâu lắm rồi.

-Vậy à._Tôi gật gù nhìn nét mặt Thiên Anh.

Hắn vẫn cười toe và không hề buồn chút nào. Điều đó làm tôi cảm thấy hơi lạ. Thiên Anh là 1 thằng bé hay ngượng nên thật ra thích Hạnh Nhi nhưng lúc nào cũng gây sự với con bé.

Nếu như Hạnh Nhi ở bên, 2 đứa đó có thể cãi nhau cả ngày nhưng khi xa nhau tôi cứ nghĩ Thiên Anh sẽ hiểu ra được tình cảm của mình. Có lẽ tôi đã hy vọng quá nhiều ở chúng.

-Nhưng mà em có 1 người bạn khác_Thiên Anh hí hửng khoe và chỉ cho chúng tôi ngôi nhà phía xa.

-Đó là nhà ai vậy?

-Là nhà của đạo diễn. Em đang học nghề của ông ấy. Mai này em sẽ quay phim tài liệu và sẽ được đi khắp nơi.

Đôi mắt Thiên Anh trông rất sáng, tôi biết rõ đó là mơ ước từ lâu của thằng nhóc. Và tôi cũng không ngờ giờ cha mẹ của Hạnh Nhi lại trở về quê và sống yên bình như vậy

Hạo Kì cắt ngang:

-Vậy còn việc kinh doanh? Ai sẽ làm, cha em chỉ có 1 người con trai thôi. Đừng ích kỉ thế, hãy ở nhà và nối nghiệp gia đình.

-Em không thích, 1 việc không thích làm mà ép buộc thì chẳng bao giờ hiệu quả đâu. Huống chi anh rể em lại cực thích công việc này. Anh ấy sẽ làm cho việc kinh doanh phát triển.

Hạo Kì:

-Em thật may mắn vì có anh rể tốt.

Hôm nay trông Hạo Kì rất điềm đạm, giống như anh trai của Thiên Anh vậy, khi không kiêu ngạo hoặc không còn thể ngạo mạn được nữa, trông Hạo Kì lại có vẻ gì đó rất đáng thương.

--------------

Tôi không biết là Thiên Anh đã giấu tôi 1 bí mật. Một niềm vui chỉ giữ cho riêng mình, thằng nhóc biết cách tự làm cho hắn vui vẻ.

Dưới gối của Thiên Anh là vô số tấm thiệp, đó chính là quà của Hạnh Nhi.

Con bé giờ đây đang ở rất xa, đi rất nhiều nơi. Những nơi khi nhỏ Thiên Anh thường miêu tả, giờ Hạnh Nhi sẽ đi đến ngắm nhìn chúng thật và sẽ viết thư kể lại cho Thiên Anh nghe. Mỗi tối hắn sẽ đọc và tưởng tượng ra những cảnh vật đó. Hắn sẽ ngủ với nụ cười tươi vì trong giấc mơ giữa cảnh vật ấy là bóng dáng của Hạnh Nhi.

Vì niềm đam mê ấy mà họ đã thân thiết, giờ cũng vì điều đó làm họ muốn chia sẻ cùng nhau nhiều niềm vui hơn. Một ngày nào đó Hạnh Nhi sẽ chợt nhận ra khuôn mặt mờ ảo của bạch mã hoàng tử trong những giấc mơ của nhỏ không phải là Tử Long mà lại chính là người con trai thân thiết mà nhỏ không ngờ đến. Nhưng ngộ nhân tình yêu rồi sẽ tan biến, và khi nhìn rõ được ai mới là người đang chờ đợi mình, Hạnh Nhi sẽ lập tức trở về bên người đó.

Buổi tối, gió thổi vào ngôi nhà gỗ không đóng cửa. Ánh đèn màu vàng nhạt rọi lên những bậc thang màu nâu sẫm. Bóng Hạo Kì đổ trên những bậc thang gỗ. Tôi bước xuống ngồi cạnh. Đêm khuya, gió mát Hạo Kì lại im lặng để cơn gió vuốt nhẹ lên tóc, đầy tâm trạng.

-Sao vậy?_Tôi lên tiếng

-Không, chỉ nghĩ đến ngày mai phải trở về!

-Anh buồn sao?

-Nếu anh có thể không trở về nhỉ?

Tôi chẳng thể quyết định thay anh, cũng không biết nói gì. Tôi không thể làm gì ngoài nhìn anh ta, và tôi là người đứng ngoài cuộc đời Hạo Kì.

-Việc kinh doanh đang có vấn đề...

Tôi ngạc nhiên nhìn nét mặt bình thản của Hạo Kì.

-Có nghiêm trọng lắm không?

-Chỉ là đến lúc nó trở nên phải vậy. Đó vốn dĩ là 1 bộ máy đang yếu dần. Anh biết 1 ngày nào đó nó sẽ ngừng hoạt động. Nhưng bà ấy lại luôn cố chấp.

Lần đầu tiên tôi nghe Hạo Kì nói nhiều về cuộc sống của mình đến thế, cuộc sống của người tôi vốn ko tìm hiểu và chưa bao giờ cho mình thời gian tìm hiểu.

Và rồi 1 ngày nào đó mọi bí mật cũng sẽ được nói ra, từ chính người cố giấu đi chúng.

Cha cậu ta đã mất vì tai nạn và gánh nặng dòng họ đã đè nặng lên vai Hạo Kì từ lúc nhỏ, biến cậu ta thành 1 kẻ có vẻ ngoài gia trưởng và ngạo mạn. Dù yêu Hạo Kì đến đâu thì bà ấy vẫn vô cùng khắt khe với đứa con trai duy nhất của mình và làm đủ mọi cách để duy trì sự thịnh vượng của gia tộc.

-Đáng lẽ hôm nay em không nên đến làm phiền anh.

-Không! Em đến rất đúng lúc. Vì anh đang suy nghĩ liệu mình có nên cứu vãn tình thế này không. Hay là để nó sụp đổ và giải thoát bản thân mình.

-Anh nói gì vậy?

Hạo Kì cười nhạt:

-Như vậy sẽ chẳng còn gò bó nào nữa. Anh có thể chơi đàn và yêu em bằng con người thật của mình. Không nhạt nhẽo, không giả tạo, không lạnh lùng và cũng không đáng thương.

Tôi cứ ngỡ Hạo Kì không nhận ra điều đó, nhưng hóa ra trái tim anh ta lại nhạy cảm và tinh tế hơn tôi, hiểu tôi hơn chính tôi. Nhưng điều gì đó trong ánh mắt chân thành của Hạo Kì làm tôi lo lắng. Tôi đã từng nghe tiểu Thanh nói những người con trai như vậy khi làm 1 việc thường mong chờ 1 điều gì đó ở bạn. Và tôi vẫn biết điều đó không có trong tôi.

-Suy nghĩ như vậy thật trẻ con! Và mẹ anh sẽ nghĩ sao?

-Bà ấy đã tự làm khổ mình thôi.

-Anh có biết gì không? Dù sao bà ấy cũng ở lại bên anh và bà ấy xứng đáng được thấy kết quả mình mong muốn. Còn mẹ em thì đã bỏ đi sau khi cha em mất.

-Em nghĩ vậy thật sao?

Ánh mắt Hạo Kì nhìn tôi cứ như thể nếu tôi nói sao thì cậu ta sẽ làm như vậy. Sự tin tưởng tuyệt đối làm tôi lo lắng.

-Hạnh phúc không phải do người khác mà ở chính mình. Anh có thể tự tạo ra hạnh phúc nếu mở rộng lòng mình mà.

Hạo Kì cười nhạt xoa đầu tôi:

-Em lúc nào cũng đúng! Anh thật sự hiểu rồi.

Nụ cười của Hạo Kì cũng làm tôi bớt lo lắng. Tôi đứng dậy định bước lên thì Hạo Kì kéo lấy tay tôi.

-Nếu thế anh sẽ phải sang Anh, em có thể đợi anh không?

Câu hỏi bất ngờ làm tôi không biết nói gì.

Tôi sợ phải thề nguyền hay hẹn ước. Tôi ghét chúng vì tôi đã từng tin chúng.

-Em...

-Hãy suy nghĩ và cho anh câu trả lời vào sáng mai được không?

Tôi không nói gì và đi về phòng. Tôi sẽ trả lời ra sao vào sáng mai. Ước gì tôi có thể nói rằng tôi không biết.

Sáng sớm khi tôi bước ra khỏi phòng thì giật mình thấy Hạo Kì trước cửa. Đêm qua tôi đã không ngủ được và nhìn Hạo Kì thì chắc anh ta cũng như vậy.

Tôi cứ nghĩ Hạo Kì sẽ hỏi nhưng anh ta chỉ nói " Chào buổi sáng" và bảo tôi lên xa.

Có lẽ anh ta sợ bị từ chối, hay muốn để tự tôi nói ra.

Hôm đó Hạo Kì đưa tôi về nhà và cũng mang theo 1 lời hứa của tôi. Tôi sẽ gặp Tử Long trước khi quyết định mọi việc.

Tôi biết mình cần dứt khoát và tôi lần này nhất định phải từ bỏ.

Tôi lại đi đến căn biệt thự của Tử Long, tôi biết anh ở đó vào cuối tuần và tôi nhất định sẽ gặp được anh lúc này.

Đã lâu tôi không nhìn thấy anh và lòng tôi lại cảm thấy hồi hộp lạ kì.

Tôi vẫn nhớ ngôi nhà, tôi đã xé rách bức tranh trên tường và lấy hết đồ của mình ra khỏi đó. Tôi cứ nghĩ tôi thật sự sẽ vứt bỏ chúng nhưng không biết tại sao giờ chúng vẫn được giữ trong nhà tôi...

Có phải anh cũng giống tôi không? Một điều gì đó cứ làm tôi tin chắc như vậy. Tôi nhớ anh không bao giờ khóa cửa và hôm nay cũng vậy.

Tôi bước vào nhà, bức tường trống trơn. Có tiếng người nói làm tôi thấy lạ

-Em treo nó lên đây nhá! Hay là phía này?

-Đâu cũng được.

-Vậy còn quần áo nữa, anh treo trong tủ đồ của anh được không?

-Tùy em.

-Bàn chải đánh rằng phải có 2 chiếc, còn khăn mặt....

Giọng nói đó làm tôi dừng bước. Tôi tin nhưng lại không muốn tin. Đó là giọng của Uyển Nhi và Tử Long.

Trong lúc mà đầu óc tôi tràn ngập ý định chạy trốn thì bắt gặp Uyển Nhi đi xuống nhà.

Con bé chùm mũ, mặc áo khoác rộng và đi ủng. Tay nhỏ xách 1 thùng sơn. Có vẻ 2 người họ đang định sửa sang lại ngôi nhà.

Uyển Nhi cũng ngạc nhiên khi thấy tôi.

Tôi cố nở nụ cười khó khăn vẫy chào con bé

-Em cũng ở đây sao?

Uyển Nhi đi xuống và đặt thùng sơn xuống sàn:

-Chị đến gặp anh ấy hả? Bọn em đang định sơn lại và thay đổi ngôi nhà, chị thấy thế nào?

-Vậy sao? Vì nó giống nhà chị nên muốn thay đổi phải không?

-Em không biết, đó là ý anh ấy!

Chúng tôi nhìn nhau cười gượng. Vốn dĩ chúng tôi lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ trước mặt nhau nhưng chưa bao giờ điều đó lại trở nên gượng gạo đến thế. Cố gắng không nói về quá khứ và nhìn mặt nhau thật khó khăn với tôi, và tôi chắc chắn Uyển Nhi cũng cảm thấy thế.

Nhưng lúc nào con bé cũng hoạt náo và xử lí mọi chuyện tốt hơn tôi, nó quen thích nghi và cũng giỏi chịu đựng hơn tôi. Con bé cũng cười tươi hơn cái nét mặt đông cứng của tôi.

Và khi Tử Long bước xuống thì thật sự là bị kịch. Cả 3 chúng tôi đã luôn trốn trách và mục đích là trách gặp phải cảnh ngộ này....Ai cũng lo sợ và càng sợ thì nó lại càng xảy ra nhanh hơn.......

Tử Long nở nụ cười hiền dịu nhìn tôi. Vẫn nụ cười ngọt ngào như ngày nào, vẫn nụ cười chẳng phảng phất chút dấu tích buồn bã của quá khứ. Còn tôi, tôi đã đánh mất nụ cười thực sự từ lúc nào ko rõ.

-Em đến sớm hơn anh nghĩ!_Anh chào tôi bằng câu nói như ko có chuyện gì

-Vậy sao?_Tôi cũng cố tỏ ra mình ổn lắm

Nhưng tôi biết mọi người đều nhận ra cả. Tôi đang muốn trốn chạy và trái tim tôi như vỡ vụn khi nhìn nụ cười của anh.

-Lâu rồi ko gặp. Dạo này em sống tốt chứ.

Tôi im lặng ko biết nói gì, cổ họng tôi đang nghẹn ứ và giọng tôi sẽ bị lạc đi nếu lên tiếng. Uyển Nhi đặt thùng sơn xuống sàn, quay đi. Nhỏ vuốt nhẹ lên vai Tử Long:

-Em sẽ vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

Rồi con bé quay nhìn tôi:

-Chị sẽ ở lại cùng chúng em chứ?

Ánh mắt con bé không có vẻ gì là trọc tức hay khoe khoang với tôi hết. Ánh mắt chân thành và chững chạc. Nó trưởng thành thật rồi. Tôi ngỡ ngàng và chỉ gật đầu thật nhẹ.

-Anh sẽ pha trà cho em!

Tôi lững thững bước theo anh vào bếp. Tường màu xanh da trời, giống như màu nước biển...

-Trà hoa cúc nhé!

Anh cũng chẳng chờ tôi trả lời, anh biết rõ tôi thích gì và mọi thứ anh làm lúc nào tôi cũng hài lòng. Từ trước đến giờ anh chỉ phạm phải duy nhất 1 lỗi lầm với tôi thôi.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn sạch sẽ, đồ đạc đang lộn xộn cả lên, sàn nhà đầy giấy báo và vết sơn loang lổ.

Sau khi uống trà và cố bình tĩnh tôi hỏi anh khi anh chỉ đứng tựa vào kệ bếp nhìn tôi

-Anh cũng uống trà đi! Ngày trước anh thường uống trà hoa cúc mà.

-Giờ thì ko còn uống nữa rồi. Anh uống cà phê đen, nó có mùi vị hơn.

Anh đang ám chỉ điều gì trong lời nói đó. Ánh mắt anh dịu dàng nhưng ẩn chứa điều gì đó ko chân thực.

-À, hôm nay sao em lại đến đây?

Tôi chợt nhớ ra lí do, nhưng giờ thì còn gì quan trọng nữa khi tôi đã có câu trả lời.

-Cũng ko có gì quan trọng. Chỉ là lâu ko gặp anh. Và em xin lỗi khi lần trước đến đây đã làm mọi thứ rối tung lên.

-Không sao, vì anh cũng đã tính vứt chúng đi nhưng ko thể.

-Ra vậy. Sao anh ko liên lạc với em. Em nghĩ chúng ta vẫn là bạn.

-Anh lỡ xóa số của em và ko thể mở mồm xin lại. Anh rất tiếc.

Anh nói câu nào cũng trôi chảy như lập trình sẵn còn tôi lại càng căng thẳng hơn khi đối mặt với anh. Càng ngày anh càng đẹp trai hơn, phong độ hơn. Và rõ ràng mái tóc vàng tự nhiên rất hợp với phong cách phóng túng của anh. Điều mà trước đây tôi ko nhận ra.

-Còn công việc anh có bận rộn ko?

-Cũng ko hẳn. Anh muốn dành thời gian cho người thân và chắc là anh sẽ dừng diễn khi nào kết hôn.

Anh đã từng nói tôi là người thân duy nhất của anh, nhưng anh cũng chưa bao giờ nói sẽ dành toàn bộ thời gian cho tôi. Và dù tôi chờ đợi cỡ nào thì cũng chưa từng được nghe anh ngỏ lời. Tôi cảm thấy ghen tị với Uyển Nhi.

Con bé cũng khác quá. Từ khi ở Anh về, nó đã thay đổi. Giờ thì nó ko còn lảm nhảm triết lý tình yêu và nói sẽ ko yêu ai nữa. Cũng có vẻ dịu dàng hơn và bớt tiểu thư đi. Thậm trí còn làm món ăn nữa...

Sau đó con bé gọi chúng tôi vào ăn. Chúng tôi ăn tôi và cố tỏ ra như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng thức ăn cứ đắng ngắt trong miệng tôi. Tôi chẳng cảm thấy vị gì cả.

-Thức ăn có vẻ hơi mặn đúng ko chị?_Uyển Nhi nhìn tôi

Tôi ậm ừ:

-Không sao.

-Dù sao anh cũng nếm đủ mùi vị các món ăn của em rồi. Lần sau hãy cố lên_Tử Long điềm đạm ăn.

-Em sẽ cố gắng_Con bé mỉm cười.

Có lẽ nó ko dám thể hiện hết sự vui sướng trước mặt tôi. Dù tôi biết con bé có vẻ vui lắm và muốn làm gì đó hơn thế. Tôi đã làm bọn họ trở nên khó xử.

-Nghe nói em...

Tử Long vẫn ăn và hỏi vu vơ tôi

-Chuyện gì?

-Không! Em với Hạo Kì vẫn tốt đẹp chứ?

-Vâng.

Tôi cũng muốn nói thật nhưng tôi sợ mình trông đã quá thảm rồi. Tôi cố nở nụ cười tươi:

-Bọn em rất tốt, Hạo Kì rất tốt với em. Và anh ấy còn hỏi cưới em nữa.

Tử Long đột nhiên dừng đũa, ánh mắt ngạc nhiên tột độ nhìn tôi. Giống như bị đông cứng, tôi cũng lúng túng nhìn anh.

-Nhưng em vẫn chưa trả lời_Tôi vội vã đáp.

Tôi còn mong đợi điều gì ở anh? Tôi không biết tại sao lại nói như vậy. Nhưng tôi chỉ ko muốn anh hiểu lầm dù rằng thực sự anh nên thế.

-Sao em không trả lời đi. Đừng để sau này phải hối hận.

Phải, tôi đã cố đến đây để mong rằng sau này tôi không phải hối hận nhưng...Dù sự thật là thế nào, và dù mọi chuyện trở nên tồi tệ hay ko thể cứu vãn thì trên đường tới đây tôi đã mong anh đang đứng trước cửa và dang tay chờ đón tôi.

-Vậy còn anh?

Uyển Nhi đột nhiên khoác tay Tử Long:

-Bọn em cũng rất tôi. Em sẽ sống cùng anh ấy.

Tôi nhìn Tử Long, anh vẫn im lặng và tiếp tục gắp thức ăn. Đó liệu có phải là câu trả lời.

Tôi bật dậy và bỏ đũa xuống. Giọng tôi đã thật sự lạc đi. Tôi bối rồi lấy túi xách:

-Muộn rồi nên em sẽ về.

-Chị vẫn chưa ăn xong mà_Uyển Nhi nhìn theo tôi

-Để dịp khác chị sẽ đến. Khi nào 2 người sửa sang mọi thứ xong.

-Anh sẽ đưa em về.

Tử Long đi theo sau tôi. Bước chân tôi càng nhanh hơn:

-Em ko cần_Giọng tôi như bực tức và trách móc.

Uyển Nhi ở lại dọn đồ ăn. Tôi thấy dáng con bé lầm lũi xếp những chiếc đĩa sau khi cánh tay Tử Long vội hất bàn tay nó ra để chạy theo tôi.

Điều gì đang xảy ra giữa chúng tôi. Tôi cảm thấy chóng mặt và lao rầm vào cánh cửa mà ko biết gì cả.

Tôi cảm thấy trời đất tối sầm và sau đó tiếng Tử Long:

-Uyển Nhi, mang túi đá lại đây. Nhanh lên!

-Chuyện gì vậy?

-Đừng hỏi nữa! Làm như anh nói đi.

Tử Long ôm tôi lên đặt nằm trên ghế. Tôi nửa tỉnh nửa mê và cảm thấy đau nhói đầu. Đã lâu lắm rồi tôi ko bị vấp, và tôi cũng ko nhớ là cảm giác đó đau đớn đến thế.

Có những thứ có thể từ bỏ, nhưng có những thứ dù bên ngoài ta đã từ bỏ nhưng thực sự trong lòng lại ko nỡ buông ra. Tiểu Thanh nói Hạo Kì là người tốt và tôi nên giữ anh ta. Còn Tử Long?

Dù Hạo Kì tốt với tôi cỡ nào thì tôi cũng ko cảm nhận được chút tình cảm nào từ anh ta. Còn Tử Long thì dù anh đang đối với tôi tệ hại thì tôi vẫn cảm giác tình yêu của anh dành cho tôi. Có phải do thói quen ko sửa được hay tôi quá ngốc đến mức ko biết được mình mu

/19