Quyền Lực Hào Môn

Chương 7.1 Xuất hiện lộng lẫy

/2815


Chương 7.1 Xuất hiện lộng lẫy

Dường như đang khiêu chiến tính nhẫn nại của bạn bè thân thích hai nhà Quân Diệp, khách khứa đã đến, mà cô dâu – nhân vật chính của buổi hôn lễ này lại chậm chạp chưa đến, ngay cả cha Diệp mẹ Diệp cũng không nén được giận trên gương mặt, chỉ có thể vừa an ủi nhà họ Quân cùng với quan khách, vừa chịu đựng sự chửi rủa và mắng nhiếc của bà cụ Diệp, âm thầm cho đứa con gái thứ hai là Diệp Nghiên khẩn trương gọi điện thoại cho con gái lớn, nhưng điện thoại thì lại máy bận.

Diệp Nghiên mặc một bộ lễ phục màu trắng đính trân châu, mù mờ cúp máy, ngón tay trắng trẻo thon gầy nắm chặt nắm chặt chiếc điện thoại màu hồng tinh xảo, màn hình vẫn sáng, hình nền điện thoại chính là bức hình của cô ấy, thiếu nữ trong bức hình tràn đầy thanh xuân hồn nhiên, kiều diễm động lòng người, nụ cười sáng lạn chói mắt...Chỉ đáng tiếc, những thứ này nếu so sánh với sự xinh đẹp của chị gái, vẫn kém hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Diệp Nghiên nhẹ nhàng ngẩng đầu, đôi mắt như nước liếc nhìn người đàn ông ấm áp chói mắt kia, ngại ngùng xấu hổ nhìn góc nghiêng của đối phương, mạng sống gần như cũng trong nháy mắt là trở nên tươi mới, trái tim nhảy nhót loạn xạ như một chú nai con trong lồng ngực, mong chờ...

Đôi mắt yêu thích nhưng có chút e lệ lưu luyến nhìn gương mặt tuấn tú ưu nhã của Quân Minh Dực, theo góc nghiêng từ gò má trở xuống, lúc ánh mắt di chuyển đến hoa cài ngực trên bộ áo đuôi tôm màu trắng kia, hai chữ ‘chú rể’ lại giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu Diệp Nghiên, lạnh đến thấy xương!

Người đàn ông này, sắp trở thành anh rể của cô ấy rồi.

“Nghiên Tử!” Một giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên từ phía sau, mang theo sự vui mừng, ôm lấy cổ của Diệp Nghiên, gương mặt trái xoan xinh đẹp xuất hiện trước mắt, dùng trán mình dựa dựa vào trán Diệp Nghiên, cười hi hi nói, “Hâm mộ chị Diệp Vũ chết đi được, vậy mà lại may mắn được gả cho cậu ba Quân, a...đó là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong mắt tất cả phụ nữ của thành phố Bắc Ninh đó! Cứ như thế mà rơi vào tay chị cậu!”

Diệp Nghiên giả vờ thoải mái nhún vai, nhắc đến chị gái ruột nhà mình, gương mặt tràn đầy sự kiêu ngạo, “Cậu hâm mộ cũng không làm gì được đâu, ai kêu chị tôi là con gái lớn nhà họ Diệp, mới sinh ra là đã có hôn ước với anh Minh Dực chứ! Thông minh giỏi giang thì không nói, còn là người được ông nội đích thân dạy dỗ, chị ấy và anh Minh Dực là trời sinh một cặp đấy.”

“Phải! Phải! Chị Diệp Vũ là người chị gái tốt nhất trên đời!” Bạn thân Tô Đan Hồng cười híp mắt ôm cánh tay Diệp Nghiên, đột nhiên trong gương mặt thân thiết mơ hồ mang theo vài phần tiếc nuối, chớp chớp đôi mắt, cười nói có vẻ rất ngây thơ, “Chỉ đáng tiếc, chẳng qua chị ấy chỉ lớn hơn cậu hai tuổi mà thôi, chỉ vào chuyện chị ấy là con gái lớn nhà họ Diệp mới được gả cho cậu ba Quân,...haiz...nếu cậu sinh ra sớm hơn chị ấy, e rằng người bây giờ được gả cho cậu ba Quân là cậu rồi nhỉ?”

Nghe được câu này, tim Diệp Nghiên dường như đập nhanh hơn gấp trăm lần, gương mặt lập tức trầm lại, vung tay người bạn thân Tô Đan Hồng ra, hình như có hơi tức giận, “Đan Đan, nếu cậu là bạn thân của tôi thì sau này không được nói những lời như vậy nữa, người mà hiện tại anh Minh Dực cưới là chị tôi, cậu không nên lôi tôi vào, như vậy có ý nghĩ gì cậu biết không?”

Tô Đan Hồng chợt ngẩn ra, giống như không ngờ sự khiêu khích trong câu nói của mình, vậy mà lại làm cho Diệp Nghiên tức giận, thái độ khác thường.


/2815