Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 7: Đời người như chỉ mới gặp

/1596


Trên boong tàu, mọi người trong khoang thuyền đang từng người một đi ra từ bên trong, sau khi nữ trùm thổ phỉ rơi xuống nước, người đeo mặt nạ và hai gã thổ phỉ đầu tiên sợ run một chút, lập tức chạy với tới cạnh mép thuyền, dưới ánh trăng, chỉ thấy được bọt nước lăn tăn dưới mặt sông, hai người rơi xuống nước đều chìm bên dưới, trong khoảng thời gian ngắn lại nhìn không thấy tình huống phía dưới đến tột cùng là như thế nào.

Trong đôi mắt người đeo mặt nạ lúc này đã lộ ra một chút lo lắng, tay trái nắm chặt trường cung, xoay người kêu lên:- Hai người quen thuộc bơi lội mau tới, đi xuống mang tên ăn mày kia lên… !Gã gọi người khác, bản thân mình lại không nhảy xuống, dường như gã cũng không quen bơi lội.

Gã ra lệnh một tiếng, hai người liền nhanh chóng đi lên từ phía sau, không nói hai lời, liền treo lên mép thuyền nhảy xuống.

Lúc này khí lực trên cánh tay Sở Hoan càng lúc càng lớn, hắn tự nhiên không có tâm tình thật sự thưởng thức bộ ngực săn chắc và co dãn của nữ trùm thổ phỉ, chỉ muốn dùng lực lượng trên cánh tay mình đè nữ trùm thổ phỉ xuống, khiến nàng thở không nổi.

Chỉ cần hô hấp của nữ trùm thổ phỉ này bị ngưng lại, trong thời gian ngắn ngủi tuy rằng sẽ không chết, nhưng lại có thể tiến vào trạng thái hôn mê.

Nữ trùm thổ phì liệu mạng giãy dụa bằng khí lực toàn thân, khí lực của nàng cũng không nhỏ, Sở Hoan biết thủ đoạn của cô gái này vô cùng cao, nếu thật sự bị nàng giãy ra, bản thân mình quả thật chưa chắc có thể bắt nàng, toàn thân dính sát vào cùng một chỗ với nữ trùm thổ phỉ, nhưng hai người lại ở vào thời khắc tranh chấp sống chết.

Thân trên của nữ trùm thổ phỉ bị khống chế, nhưng đôi chân thon dài rắn chắc phía dưới lại liều mạng đá về phía sau, chỉ có điều lực cản trong nước quá lớn, mặc dù chân nàng hơi có lực đạo, nhưng đá vào người Sở Hoan, giống như gãi ngứa căn bản không có bất luận tổn thương gì. Chẳng qua trong khi hai chân nàng đá loạn, chiếc mông tròn xoe khá vểnh kia vặn vẹo, hoàn toàn ma sát vào bụng Sở Hoan, tuy rằng nước sông mùa thu hơi rét lạnh, nhưng thân thể hai người dán cùng một chỗ, lại vô cùng ấm áp, cặp mông kia đang liều mạng vặn vẹo, nhưng cũng khiến trái tim Sở Hoan đập gia tốc trong khi vật lộn.

Nữ trùm thổ phỉ cuối cùng khó có thể giãy ra, hơn nửa bị Sở Hoan đè xuống, ngực quả thật bị đè nén không chịu nổi, thật sự khó thở, trong khi giãy dụa, khăn đen che mặt của nàng đã lỏng lẻo, thậm chí khăn đen trên đầu cũng đã tán loán, mơ hồ lộ ra mái tóc đen thui bên trong.

Sở Hoan biết đám phỉ trên thuyền rất nhanh sẽ xuống nước, trước khi bọn họ tới đây, phải khống chế được nữ trùm thổ phỉ, cho nên tay không hề lưu lại khí lực.

Cảm thấy cánh tay đau nhức một hồi, Sở Hoan nhe răng, là nữ trùm thổ phỉ rơi vào đường cùng, không ngờ cúi đầu, cắn một ngụm vào cánh tay Sở Hoan.

Tuy rằng ý chí của Sở Hoan cực kỳ cứng cỏi, nhưng dù sao cũng là thân xác máu thịt, nữ trùm thổ phỉ này cắn một ngụm, là liều mạng dùng tất cả khí lực, răng nanh cắm sâu vào trong thịt cánh tay Sở Hoan, Sở Hoan nhất thời ăn đau, cũng thật không ngờ nữ trùm thổ phỉ lại dùng chiêu thức ấy, cánh tay đau đớn cũng không tự chủ được khẽ buông lỏng.

Nữ trùm thổ phỉ thấy chiêu này hữu hiệu, liền không buông miệng, khuỷu tay phải nắm đau đánh ra sau, Sở Hoan đau đớn trong lòng biết không ổn, cảm thấy được bọt nước phía trước lăn tăn, mờ hồ thấy được hai gã thổ phỉ bơi lội tới bên này, trong lòng thầm khen nữ tử này quả nhiên không phải bình thường, cũng biết rằng tính toán của mình sợ rằng phải thất bại.

Hắn biết rõ nếu không rút cánh tay ra, nữ tử này tám chín phần mười sẽ cắn ra một miếng thịt từ trên cánh tay mình, rút mạnh cánh tay phải ra, nữ trùm thổ phỉ này buông lỏng răng nanh, Sở Hoan rút cánh tay ra, lúc trải quả ngực nữ trùm thổ phỉ kia, nhất thời buồn bực, dĩ nhiên kéo lấy một vạt áo, mạnh mẽ lôi lại.

Nữ trùm thổ phỉ hơi thở vừa thông, cánh tay Sở Hoan buông ra, nàng biết đây là cơ hội tốt nhất, một chân rắn chắc quệt ra sau, quệt vào ngực Sở Hoan, tuy rằng không tới mức tổn thương Sở Hoan, nhưng nàng cũng đã mượn lực kéo giãn khoảng cách với Sở Hoan, hơi thở không đủ khiến nàng cũng không kịp đi đối phó Sở Hoan, nhanh chóng nổi lên mặt nước tìm không khí hô hấp.

Sở Hoan xé vạt áo kia, cũng không biết là nơi nào, chỉ cảm thấy vô cùng mềm nhẵn, dường như là tơ gấm dệt thành, hiển nhiên không phải kình y màu đen mặc bên ngoài, liền ném xuống ,nhưng lại cảm thấy trong tay hơi cứng rắn, dường như có một hòn đó nhỏ, trong lòng kỳ quái, đưa vạt áo kia đến trước mắt, mơ hồ thấy một mảnh đen tuyền, bên trong kẹp một đồ vật, sờ soạn lấy đồ vật này ra khỏi vạt áo, vào tay vô cùng ấm áp, mềm mại vô cùng, bóng loáng dị thường, hiển nhiên là một vật nữ trùm thổ phỉ kia mang trên người.

Hai gã thổ phỉ bên kia đã đến, Sở Hoan cũng không kịp nghĩ nhiều, ném vạt áo kia ra, cũng nhét khối đá cứng rắn lại ấm áp vào hông mình.

Nữ trùm thổ phỉ trồi lên mặt nước, ánh mắt lo lắng khẩn trương của người đeo mặt nạ bên mép thuyền lúc này mới thoải mái xuống, gã vốn định nâng tay gọi một tiếng, nhưng nhất thời nhìn thấy một cảnh tượng quỉ dị, trong nhất thời ngây ra như phỗng, tay nâng lên một nửa, rốt cuộc không nâng nổi nữa, cả người cứng đờ giống như tảng đá, đôi mắt cũng đăm đăm.

Dưới ánh trăng thanh u, nữ trùm thô phỉ trồi lên mặt nước, mái tóc xõa ra, đang tham lam mà hít không khí trên mặt sông. Chỉ có điều ánh trăng chiếu rọi xuống, xiêm y trước ngực nữ trùm thổ phỉ rộng mở ra, ánh trăng chiếu vào một mảnh trắng bóng, tuy rằng cũng không có lộ ra toàn bộ, nhưng tảng da thịt trắng nõn dưới ánh trăng cũng cực kỳ chói mắt.

Càng quỷ dị chính là, nữ trùm thổ phỉ kia hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhận thấy buộc ngực của mình bị Sở Hoan kéo xuống, lúc này vạt áo ngực mở rộng cảnh xuân lọt ra ngoài, nàng suýt nghẹn dưới nước, lúc này chỉ hít thở không khí khôi phục khí lực.

Mặc dù có chút khoảng cách, hơn nữa dưới bóng đêm xem không phân biệt được rõ ràng, nhưng một mảnh trắng bóng kia vẫn rơi vào mắt người đeo mặt nạ.

Một cơn gió thổi qua, nữ trùm thổ phỉ mơ hồ cảm giác ngực lạnh lẽo, không kìm nổi dùng tay kéo xiêm y, cái kéo này lập tức cảm thấy hơi không thích hợp, cúi đầu lập tức nhìn thấy ngực mình lộ ra, bộ ngực sữa đầy đặn cao ngất bên trái tràn ra hơn nửa từ trong vạt áo, chấn kinh này cũng không phải nhỏ, không kìm nổi kêu "A" một tiếng, vội vàng cài lại vạt áo, lập tức nghiến chặt hàm răng, nghĩ tới việc dưới nước vừa rồi, nhớ tới đây là việc tốt Sở Hoan làm, nổi giận căm giọng nói:- Ta muốn giết ngươi!Một lần nữa nàng chìm vào đáy nước, đi tìm Sở Hoan.

Lúc này Sở Hoan ở trong đáy nước, hắn tinh thông phương pháp thở dưới nước, cho dù một lát không trồi lên mặt nước để thở cũng không sao, nhìn thấy tính toán không chế nữ trùm thổ phỉ thất bại, liền muốn nhân cơ hội lặn xuống nước rời khỏi nơi này, dù sao trên thuyền rất nhiều thổ phỉ, hơn nữa đám thổ phỉ đã không chế toàn bộ thuyền khách, bản thân mình có mọc ra ba đầu sáu tay, cũng không phải địch thủ của đám thổ phỉ này.

Kỹ năng bơi lội của hắn rât stốt, chỉ tiếc hai gã thổ phỉ xuống nước cũng là hạng người kỹ năng bơi lội tốt, cánh tay trái của Sở Hoan còn cầm bao xám của mình, hơi nặng tốc độ tự nhiên không so được hai gã thổ phỉ chỉ cắm dao găm đi tới, rất nhanh liền bị hai người này cuốn lấy, ba người giằng co dưới nước. Hai gã thổ phi kia vô cùng tàn nhẫn, dao găm đâm thẳng người Sở Hoan, cũng may mắn kỹ năng bơi của Sở Hoan không kém, nếu không nhất định sẽ chết dưới dao găm của thổ phỉ.

Đang khi giằng co, nữ trùm thổ phỉ đã qua, cánh tay phải của Sở Hoan bị nữ trùm thổ phỉ cắn thương, máu tươi tràn ra xen vào trong nước, lúc này ba người giáp công, Sở Hoan lại chỉ có thể một tay đối phó, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Nữ trùm thổ phỉ bơi tới, ở dưới nước phất tay, ra hiệu hai gã thổ phỉ tạm thời tránh ra, bản thân mình cũng bơi tới, đại đao trong tay nhắm thẳng Sở Hoan đâm tới. Sở Hoan tránh qua, nữ trùm thổ phỉ cũng lấy tay bắt được áo Sở Hoan, Sở Hoan cũng không phản kháng, tùy nàng bắt lấy, mà đại đao nữ tử này lại hướng tới Sở Hoan, Sở Hoan đang muốn né tránh, đã thấy đại đoa kia đột nhiên dừng lại.

Sở hoan đang kỳ quái, nữ trùm thổ phỉ đã kéo theo áo hắn hướng về phía trước, trồi lên mặt nước. Hai gã thổ phỉ cũng nhân cơ hội bơi tới, mỗi người ôm một chân Sở Hoan, lập tức khống chế Sở Hoan lại.

Sau khi Sở Hoan trồi lên mặt nước, lập tức thở hổn hển, trên mặt lại lộ ra vẻ hoảng sợ, lớn tiếng nói:- Nữ đại vương, ngài… ngài tha ta đi… !

Lúc này hắn cùng nữ trùm thổ phỉ kia gần trong gang tấc, khăn che trên mặt nữ trùm thổ phỉ đã không thấy, dưới ánh trăng, Sở Hoan cũng đã thấy được khuôn mặt rõ ràng.

Nữ tử này nhìn qua đã hai ba hai tư tuổi, mắt hạnh mặt đào, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ thẫm, quả nhiên là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Chẳng qua trên khuôn mặt này lại lộ ra một cảm giác tang thương, hai túm tóc ướt sũng dán trên khuôn mặt trắng nõn, trắng đen phân rõ, rất có bộ dạng mỹ nhân tắm rửa, còn có một hương vị nữ nhân nồng đậm, chỉ tiếc trong cặp mắt hình trăng khuyết kia, đôi mắt đen như mực lại tràn đầy hàn ý.

Sở Hoan cũng thật không ngờ đầu lĩnh lũ tội phạm này lại một vị giai nhân xinh đẹp như thế, trong lòng không khỏi lập tức dâng lên cảm giác "Khanh vốn giai nhân vì sao làm tặc".

Hắn ra vẻ hoảng sợ ra tiếng cầu xin tha thứ, chỉ tiếc nàng kia đối với điều này nhìn như không thấy, trong đôi mắt tràn đầy hàn ý lại mang theo xấu hổ cáu giận, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, cũng không nói lời nào.

Sở Hoan cười khổ nói:- Kỹ năng bơi của ta không tốt, mới vừa rồi… Mới vừa rồi là vì bảo vệ tính mạng, cho nên hơi luống cuống tay chân, nếu là đối với… đối với cô nương có chỗ thất lễ, còn xin cô nương… Cô nương chớ trách… !

Nữ tử cười lạnh lùng, môi đỏ mọng hé mở, giọng nói trong trẻo, chỉ là lại mang theo một cỗ hàn ý:- Ngươi cảm thấy ta sẽ không trách ngươi sao?Nói đến đây, dường như nghĩ tới cái gì, hai mắt nhìn xuống vạt áo trước ngực mình, đã kín đáo, liền yên tâm.

Sở Hoan nói:- Cô nương, ta… ta chỉ là lãng tử lang thang chung quanh, giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, cô thạt sự muốn giết ta sao? Ta coi mấy người cũng là hảo hán cướp của người giàu chia cho người nghèo, loại người nghèo như ta, đúng là cấn mấy người trợ giúp, cô… cô ngương cũng không thể vi phạm đạo nghĩa giết người nghèo chứ?

Nữ tử cũng không nói xen vào, chờ Sở Hoan nói xong, mới lạnh lùng nói:- Người nghèo cũng có thiện có ác, là thiện tự nhiên không giết, hạng người vô sỉ giống như ngươi vậy, còn muốn sống sót sao?Cũng không nói gì thêm, nàng lạnh lùng nói:- Mang hắn lên thuyền đi!

Hai gã thổ phỉ trồi lên mặt nước, đều dùng dao găm nhắm ngay Sở Hoan, nữ trùm thổ phỉ này vừa phân phó, hai người liền kéo Sở Hoan bơi về phía thuyền khách, mà người đeo mặt nạ cạnh mép thuyền nhìn thấy Sở Hoan bị khống chế, đã giương cung cái tên, mũi tên nhắm ngay Sở Hoan, chỉ đợi Sở Hoan hơi có dị động, liền lập tức bắn chết.


/1596