Quản Lý Ngôi Sao

Chương 8 - Chương 8

/26


Trung Quốc.

Sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh.

Vừa xuống sân bay, Trịnh Thanh Tâm đã lải nhải. – “Mệt chết đi được, ôi cái eo của mình ... Anh Anh, chúng ta đi massage được không? Người mình nhũn ra hết rồi.”

Dương Mộ Anh liếc mắt. –“Từ sân bay về tới chung cư mất khoảng một tiếng, cậu cố chịu đựng đi.”

Nói xong, cô ngoắc tay bắt một chiếc taxi, đợi tài xế bỏ hành lý vào cốp xe, hai người mới ngồi vào ghế sau xe. Xe vừa chạy, Trịnh Thanh Tâm khó hiểu hỏi.

“Bên phía Duyệt Duyệt không cho người đón chúng ta sao?”

“Trước đó mình đã nói với bọn họ, chúng ta đến sớm một ngày, để chuẩn bị đầy đủ mọi thứ mới đến gặp bọn họ được, vì thế không cần đến đón chúng ta.”

Nghe những gì Dương Mộ Anh đã sắp xếp sẵn, Trịnh Thanh Tam gật đầu, cô phải tin tưởng vào sự an bày của cậu ta, không nên hỏi mấy đều dư thừa nữa.

Chiếc xe taxi nhanh chống đi vào trung tâm thành phố, điểm dừng là một toà nhà sang trọng cao cấp gồm hai mươi tầng.

Trịnh Thanh Tâm nhìn căn hộ cao cấp trước mặt, tay cầm hành lý bổng run rẩy, cô yếu ớt hỏi Dương Mộ Anh. – “Chúng ta có đi nhầm địa chỉ không?”

“Đi thôi.”

Dương Mộ Anh kéo hành đi trước, Trịnh Thanh Tâm ảo não đi phía sau. Khi thấy Dương Mộ Anh đưa thẻ quét máy ra vào, còn có chú bảo vệ tươi cười chào hỏi cậu ta, cô mới tin đây là sự thật.

Vào thàng máy, Trịnh Thanh Tâm nhịn không được, lên tiếng hỏi. –“Anh Anh, chúng ta ở tầng mấy?”

“Tầng trên cùng.” – Dương Mộ anh vẫn kiệm lời, nói.

Trịnh Thanh Tâm lại hỏi. –“Nơi đây có bao nhiêu tầng?”

“Hai mươi.” – Vẫn kiệm lời.

Trịnh Thanh Tâm trợn mắt, cô đương nhiên biết tầng trên cùng khác tầng hai mươi ở điểm nào, chỉ tính là chung cư cao cấp, một căn có giá trị lên đến 500 nghìn nhân dân tệ một mét vuông, nếu là căn hộ nằm tầng trên cùng, chẳng phải lên đến mấy trăm triệu? Dương Mộ Anh cướp ngân hàng hay sao mà có nhiều tiền như vậy?

Còn chưa có câu giải đáp, hai người đã vào thang máy, rất nhanh đi đến tầng trên cùng, ra khỏi thang máy, Trịnh Thanh Tâm nhìn dãy hành lang dài gấp khúc. Cô khó hiểu hỏi Dương Mộ Anh đi trước cô mấy bước.

“Trên đây có mấy căn vậy?”

“Chỉ có hai căn, bên kia đã có người ở, có hai thang máy dành riêng cho tầng trên cùng, chúng ta một cái và bên kia một cái.”

Trịnh Thanh Tâm gật đầu. –“Anh Anh, vậy có cần qua bên đó chào hỏi hay không?”

“Không cần, chúng ta vào thôi.” – Dương Mộ Anh mở cửa đi vào.

Trịnh Thanh Tâm đi theo sau, vừa nhìn thấy khung cảnh bên trong, cô lập tức bị choáng váng bởi cách bày trí của căn nhà.

Không gian căn phòng lấy màu xanh và trắng làm màu chủ đạo, bên phải là phòng khách, ghế sofa màu trắng kết hợp gối dựa màu xanh in hoa, bên trái là nhà bếp và bàn ăn, hai cánh cửa màu xanh nằm một trái một phải ở cuối căn nhà là phòng ngủ, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng.

Từ màu sắc đến cách bày trí đều mang phong cách Châu Âu, tạo nên bức tranh trang nhã, thoáng đãng.

Trịnh Thanh Tâm chép miệng, hỏi. –“Anh Anh, căn hộ này giá bao nhiêu vậy?”

“Ba mươi triệu.”

Dương Mộ Anh lơ đãng đáp. Sau đó để hành lý một bên, đi tới tủ lạnh lấy hai chai nước suối, một chai đưa cho Trịnh Thanh Tâm, tiếp đó, cô đi tới bàn ăn ngồi xuống, mở nắp uống cạn chai nước suối.

Trịnh Thanh Tâm ngồi đối diện cô, uống ngụm nước, chớp mắt hỏi. –“Ba mươi triệu? Một căn?”

Thấy cậu ta gật đầu, cô trầm tư suy nghĩ. Ở nước N, ba mươi triệu có thể thuê một căn hộ sang trọng nhưng đây là Trung Quốc, đương nhiên phải dùng nhân dân tệ. Bổng, cô cảm thấy có gì đó không đúng, cậu ta bảo là mua nhà, một căn nhà ở Trung Quốc, mua với giá ba mươi triệu nhân dân tệ, nếu tính bằng tiền nước N, vậy không phải là 104 tỷ sao?

Sau khi tính toán cẩn thận tỉ mỉ, Trịnh Thanh Tâm run rẩy khoé miệng, nhìn Dương Mộ Anh như người ngoài hành tinh, không tin nổi, hỏi.

“Ba mươi triệu nhân dân tệ?”

Dương Mộ Anh gật đầu, cô nuốt nước bọt. –“Vậy tính bằng tiền nước N ... là 104 tỷ?”

“BINGO ... để thưởng cho cậu vì đã trả lời đúng, mình đã chuẩn bị sẵn một tủ nước ép đào, cậu tha mà hồ uống.”

Bây giờ có cho cô cả rừng đào, cô cũng không nuốt nổi a. Trịnh Thanh Tâm rầu rỉ nói. –“Cậu đi cướp ngân hàng sao?”

“Tâm Tâm, mình thấy cậu nên đi tắm rửa sạch sẽ, mình sẽ làm đồ ăn, sau đó chúng ta nói chuyện tiếp, OK?”

Dương Mộ Anh đã nói vậy, cô cũng không mè nheo nữa. Trịnh Thanh Tâm gật đầu, kéo hành lý đi về phòng ngủ, ai ngờ bị Dương Mộ Anh chặn lại.

“Phòng cậu ở bên trái.”

Nhìn hai cánh cửa màu xanh nằm đối diện nhau, Trịnh Thanh Tâm nhướng mày nhưng không hỏi nhiều, cô bây giờ chỉ muốn ngâm nước nóng.

Dương Mộ Anh đợi Trịnh Thanh Tâm về phòng, cô kéo hành lý về phòng bên phải, mở cửa ra, bên trong trang trí khá đơn giản, hơi khác so với phòng ngủ ở nước N.

Vẫn lấy màu xanh và trắng làm nền, rèm cửa màu xanh in hoa, bên trái là bàn làm việc nằm gần cửa sổ sát trần, bên phải là phòng tắm, ở giữa là giường lớn màu trắng phối drap giường màu xanh in hoạ tiết lông thiên sứ trắng, cuối giường là tủ âm tường màu xanh cánh trượt.

Dương Mộ Anh đem hành lý sắp xếp gọn gàng vào tủ quần áo, sau đó lấy một bộ pyjama ngắn tay màu trắng in trái anh đào, đi vào phòng tắm.

Ngồi trong bồn tắm, Dương Mộ Anh đưa tay sờ tấm kính bên cạnh. Trịnh Thanh Tâm không biết, cô đã tốn không ít sức lực mới có thể mua được căn hộ này, mục đích đương nhiên không phải nó đẹp, mà vì chủ căn hộ kế bên, không ai khác là Dương Nặc.

Ngay cả phòng ngủ cũng nằm đối diện phòng ngủ của anh, cô có thể biết rõ về căn hộ của anh, một phần là nhờ quan hệ bạn bè, một phần là nhờ cô gái tên Mộc Yên, là hội trưởng fan cuồng của Dương Nặc

Ở kiếp trước, cô vô tình nhìn thấy một bản video trên weibo, trong đó quay toàn bộ căn hộ của Dương Nặc từ trong ra ngoài, sau đó cô mới biết, thì ra Mộc Yên từng đột nhập vào nhà Dương Nặc, nhầm quay lại những sinh hoạt hàng ngày của anh.

Tuy sau đó bị bảo vệ bắt đến đồn thẩm vấn nhưng cô ta lại có chú làm cục trưởng chống lưng, nên chỉ bị trách phạt vài câu, cộng thêm một tờ cam kết nên được thả.

Tuy nhiên, cô ta lại đăng lên weibo một video quay toàn cảnh căn phòng của Dương Nặc, ngay cả tolet cũng không buông tha, tiếc rằng chưa được mười phút, trang weibo của Mộc Yên bị hack, cả video trong điện thoại cũng không cánh mà bay, lạ ở chỗ là cô ta không biết lý do, việc đó cũng đi vào dĩ vãng.

May mắn là Dương Mộ Anh có thu lại một phần, vì thế mới nhớ kỹ cách bày trí trong phòng của anh nhưng cô không thay đổi phong cách sống của mình, chỉ sắp xếp sao cho đối diện với anh mà thôi.

Suy đi nghĩ lại, tuy hai người chỉ cách nhau một bức tường nhưng cô vẫn thấy mãn nguyện. Cô sẽ từng bước một đi vào thế giới của anh, vì thế ...

“Tiểu Dương, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau, tôi rất hồi hộp, rất lo lắng, còn cậu thì sao? Có hồi hộp lo lắng muốn biết người quản lý của cậu là ai hay không?”

Tiếng nói đầy chân thành, ngọt ngào chờ mong như vậy nhưng cái người ở bên kia căn hộ chỉ hắt xì một cái, sau đó mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, sau đó hít hít mũi, sau đó nằm xuống, sau đó rầm rì vài câu và rồi trùm chăn, tiếp tục tìm chu công trò chuyện.

... ...... ...... ...... ......

Tắm rửa sạch sẽ, khiến con người thoải mái hơn, Dương Mộ Anh vui vẻ nấu vài món cho bữa trưa, hôm nay là ngày mới đến, các cô đều lười ra ngoài nên quyết định sau khi ăn xong sẽ nghỉ ngơi, đến tối thì đi đến công viên bên cạnh chung cư tập thể dục, sẵn tiện quan sát tình hình xung quanh.

Trên bàn ăn, bày ra ba món, một canh. Trịnh Thanh Tâm vừa ngồi xuống đã hít hít mũi, nhìn Dương Mộ Anh chép miệng khen.

“Thơm thật, quả nhiên là con gái của vua đầu bếp.”

“Mình chỉ nấu một lần, sau này đi làm thì theo quy tắc cũ. Mỗi tuần sẽ có người đến dọn vệ sinh, giặt quần áo cho chúng ta, những thứ quan trọng, cậu để trong két sắt, nếu để trong


/26