Quân Hôn Ngọt Sủng: Trọng Sinh Con Dâu Nông Gia

Chương 2. Tôi đã đồng ý chưa?

/2059


Chương 2. Tôi đã đồng ý chưa?

“Bảo Châu, xin hỏi, tôi đắc tội với cô sao?” Tần Tang cao hơn cô ta một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, trong lòng cô không thích nên nói chuyện cũng sắc bén, càng thêm không hiểu địch ý của Thẩm Bảo Châu từ đâu mà đến.

“Không có, không có đâu.” Thẩm Bảo Châu không hiểu tại sao đột nhiên cô lại hỏi như thế, cô ta cảm thấy hôm nay Tần Tang có chút không giống, lại không nói ra được, nghĩ lại trước kia, Tần Tang nhất định sẽ cười khúc khích giải thích rõ ràng, làm sao lại mắt lạnh nhìn như vậy.

“Vậy cô ăn nói ác độc như vậy, người trong nhà cô có biết không?” Tần Tang vẫn là Tần Tang đó, chẳng qua là cô đứng thẳng tắp tại chỗ, lúc nói chuyện đôi môi hơi vểnh, nhìn như bình thản lại bén nhọn: “Tôi đốt cả nhà cô, hay là đốt than đá của nhà cô rồi.”

“Tôi chỉ hỏi có một câu thôi hay sao? Hung dữ như vậy làm gì?” Thẩm Bảo Châu đột nhiên bị sắc đến, nhất thời không biết phản bác lại như thế nào, dáng vẻ của Tần Tang, phải nói là rất buồn cười, nhưng cô ta lại không nhịn được mà có chút khẩn trương.

“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.” Cô đứng ở chỗ này, đường cũng không phải do nhà cô ta mở ra, người này vừa lên đã gọi cô là bà điên, mặc dù hình tượng của cô bây giờ cũng chỉ kém một chút, nhưng trông mặt mà bắt hình dong cũng không tốt lắm đi, lại nói giọng điệu kia của cô ta giống như là câu hỏi sao?”

“Bảo Châu, làm sao vậy?” Lúc này lại một cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên đi đến, lớn lên cũng rất xinh đẹp, vóc dáng cũng cao, đặc biệt là dáng người trổ mã phá lệ làm người khác chú ý, quần áo rộng thùng thình mặc trên người cũng có thể nhìn ra được có lồi có lõm, lúc này người đến mới chú ý đến Tần Tang ở bên cạnh, bình tĩnh cười với cô: “Tần Tang cũng ở đây.”

Thẩm Mộng Cầm.

Tần Tang không tự chủ được siết chặt nắm tay, cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi, khó trách nhìn thấy cô gái này lại kích động như vậy, tuy rằng sống mấy chục năm cũng có thể chịu đựng không ít nóng nảy, nhưng nghĩ đến những ngày đen tối và đau khổ nhất mà Thẩm Mộng Cầm ban tặng, cô liền nuốt không trôi cục tức này.

Khi hai người so sánh với nhau, Thẩm Bảo Châu hoàn toàn bị lu mờ, cùng một chiếc áo sơ mi và quần tây, Thẩm Mộng Cầm có thể ăn mặc như một nữ thần, trong khi Thẩm Bảo Châu chỉ có thể làm nền.

Tần Tang không khỏi nghĩ, chẳng lẽ Thẩm Bảo Châu không có tự biết mình hay sao? Cô ta không biết như vậy thì so sánh càng mãnh liệt hơn sao? Bắt chước bừa cũng phải có mức độ, vẫn nt nhìn quả bầu mà vẽ ra cái gáo, là có thể trông giống như Thẩm Mộng Cầm sao?

“Mộng Cầm, cậu tới thật đúng lúc, Tần Tang đang hung dữ với tôi.” Tần Tang còn chưa có lên tiếng, Thẩm Bảo Châu giống như nhìn thấy cứu tinh kéo tay Thẩm Mộng Cầm, thẹn thùng trốn phía sau cô ta, làm dáng vẻ của một người bị hại, giọng nói cũng dịu dàng yếu ớt, giống như bị rất nhiều oan ức vậy.

Thật buồn cười, rõ ràng cô không làm gì cả, nhưng vào lúc này, dường như Tần Tang cô đã làm gì đó với Thẩm Bảo Châu, và những gì Thẩm Mộng Cầm nói tiếp theo khiến cô không nói lên lời.

Chỉ thấy cô ta giống như Thánh mẫu, ôm bả vai Thẩm Bảo Châu thân thiết nói: “Bảo Châu, A Tang thẳng tính, nên nói chuyện khó nghe chút, nhưng không có ác ý, mình thay mặt cô ấy nói xin lỗi với cậu, đứng nóng giận.”

A, nếu không phải đã biết dáng vẻ độc ác của Thẩm Mộng Cầm, Tần Tang thật sự cho rằng trước mặt mình là thiên sứ đó, người này từ nhỏ đã như vậy, mọi việc đều thuận lợi, mang theo một nụ cười giả tạo muốn chết.

Nếu như Thẩm Bảo Châu để kiểu tóc giống như vậy, chắc chắn cô ta sẽ được Thẩm Mộng Cầm nói “trông rất đẹp” và “rất hợp với cậu” đại loại như vậy đi.

Tần Tang không giận ngược lại cười, cô thấy nói cái gì người sai cũng là mình, rõ ràng là Thẩm Bảo Châu nói năng lỗ mãng trước: “Thẩm Mộng Cầm, cô cho rằng cô là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn sao, ai yêu cầu cô đại diện, tôi đã đồng ý chưa?”


/2059