Quân Hôn Ngọt Sủng: Trọng Sinh Con Dâu Nông Gia

Chương 1. Trọng sinh.

/2059


Chương 1. Trọng sinh.

Lúc Tần Tang tỉnh lại, hơi thở vẫn còn rất nặng nề, cô cố gắng di chuyển cơ thể, lại phát hiện mình không có chết, bị Thẩm Mộng Cầm đẩy từ trên cao xuống như vậy, lại không có làm sao.

Cô vịn giường bên cạnh từ dưới đất ngồi dậy, đưa tay sờ soạng khắp người, hình như không có bị thương, nhưng đầu rất đau ...

Đợi đã, Tần Tang nhìn bàn tay đang đặt trên bụng của mình ... hình như có gì đó không ổn, tay của cô từ khi nào trở nên trắng nõn mịn màng như vậy, vừa rồi khi chạm vào người, hình như không giống nhau, hình như rất mềm mại ... cái quái gì đang xảy ra thế này?

Lúc này Tần Tang mới chú ý đến chỗ mình đang ở, hơi giương mắt chính là trần nhà màu bụi đất, ga trải giường cũ kỹ, giường nhỏ, nền gạch, tường dán đầy báo ... nhìn một chút, hốc mắt Tần Tang càng rịn ra ướt át, cái hình ảnh xa xôi quen thuộc này, giấu ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ, chẳng lẽ hồi quang phản chiếu hay sao?

Lúc này cô nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc ghế xếp bị lật, còn tưởng rằng mình bước lên nhặt thứ gì đó rồi bị ngã, đập vào đầu, may mắn là không có gì nghiêm trọng, Tần Tang xoa xoa đầu, cũng không nhớ ra được là mình muốn cầm thứ gì.

Tay chân rã rời ngồi xuống giường, có vẻ như cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ tình huống trước mắt.

... chờ một chút, giờ chỉ có một mình cô, cô không dám xác thực ý nghĩ của mình là thật, không để ý đến hình tượng của bản thân, Tần Tang vừa xỏ dép lê chạy ra ngoài, cô không biết mình có thật sự xuyên về ba mươi năm trước không, hay đây chỉ là mình đang nằm mơ.

Tần Tang không thể tin được bước vào trong sân, mọi thứ đều giống như trong trí nhớ của cô, lúc này cô nhìn thấy một cái chậu nhôm màu trắng bên cạnh, thò đầu vào soi, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn.

Chỉ là tóc một bên dài một bên ngắn, nhìn có vẻ hơi buồn cười, nhưng đây đích thực là cô, chính là cô lúc nhỏ.

“Ba. Mẹ? Ba có ở đó không? Ba? ... Mẹ?” Tần Tang tìm khắp nhà cũng thấy ai, ra ngoài sân vẫn không thấy ai, cô lo lắng sốt ruột, ba mẹ đâu rồi, những người khác ở đâu? Chẳng lẽ là ảo giác?

Đột nhiên, cô ý thức được lúc này hẳn mọi người đều đang ở ngoài ruộng, Tần Tang xoay người lại đi ra hướng ruộng, nhưng kiếp trước cô rất ít ra ruộng, phía trước cô một cái hồ nước, giống như nước ở ruộng từ cái hồ này đi xuống.

“A, đây không phải là Tần Tang sao? Mặc như này là muốn đi đâu?”

Có người. Nghe được tiếng, Tần Tang cũng không quản trong lời nói của người đó rõ ràng là đùa cợt, kích động quay đầu lại, thì thấy một cô gái mặc áo sơ mi quần dài, người này da hơi ngăm đen, đôi môi hồng, má phúng phính, rám nắng đỏ, mắt hí, hai bím tóc đuôi ngựa, khoang tay nhìn Tần Tang ... ai nhỉ, hình như rất quen.

“Ha, bị chó cắn tóc hay sao? Không biết còn tưởng rằng người phụ nữ điên nào đến đây, hay là ... muốn thu hút sự chú ý của người khác?”

Tần Tang vừa quay đầu lại, đối phương đã bị mái tóc bù xù của cô hấp dẫn.

Thẩm Bảo Châu? Tần Tang cố gắng suy nghĩ một chút, đúng là cái tên này, trước kia rất tốt với Thẩm Mộng Cầm, mặc dù bọn họ cũng họ Thẩm, nhưng không có quan hệ nhiều lắm, chẳng qua là Thẩm Bảo Châu tự cho là cùng họ nên muốn gần gũi với Thẩm Mộng Cầm, cho nên người cũng đắc ý thôi, không biết còn cho là bọn họ thân như chị em, như hình với bóng nữa.

Trên thực tế là Thẩm Mộng Cầm muốn cho cô ta làm nổi lên sắc đẹp và trí thông minh của mình, mà muốn thông qua Thẩm Bảo Châu lấy được nhiều chú ý hơn, nói cho cùng thì mỗi người đều có nhu cầu của mình, mỗi người đều có mục đích riêng cần đạt được. Thẩm Bảo Châu ở đây, Thẩm Mộng Cầm chắc cũng sẽ ở gần đây, vừa nghĩ đến Thẩm Mộng Cầm, trong lòng Tần Tang lại không nhìn được cơn lửa giận.


/2059