Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 94 - Chương 94

/95




Hôm nay, tôi đứng ở chỗ này, không phải vì khoe khoang, cũng không phải là đồng tình cái gì, chỉ là tôi muốn đến trước mặt cô, tận mắt chứng kiến kết cục của cô. Tôi muốn biết, một người xấu đã từng trải qua gian khổ và một người tốt chịu đựng khổ sở, đến cuối cùng sẽ có kết cục gì? Có phải thật sự là ‘thiện ác hữu báo’ như lời Phật tổ đã nói, nhân quả tương báo hay không? Người tạo ra nghiệp báo hại người sẽ không được chết tử tế, sau khi chết xuống mười tám tầng địa ngục chăng? Hay là nói sự vật đều có hai mặt trái ngược nhau, thiện và ác không phải phân biệt dễ dàng như thế, nó đều có màu xám lạnh của đất, cho nên kết cục mà cô phải chịu, đối với cô mà nói chưa chắc đã là một loại trừng phạt? Tôi không biết, cho nên tôi biết rõ là cái bẫy, tôi cũng vẫn tới, bởi vì tôi muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của cô, muốn tận mắt biết, tôi và cô song đấu bấy lâu nay, rốt cuộc kết cục của quá khứ sẽ là cái gì? ------

*

Triệu Mẫn còn chưa nói xong, người đàn ông ngồi trên ghế salon liền ngẩng đầu lên, giống như nghe được một chuyện cười thú vị, há miệng cười ha ha, vô cùng sung sướng hỏi lại Triệu Mẫn: Triệu Mẫn ơi Triệu Mẫn, đầu óc cô ngu đần như vậy sao có thể nghĩ ra một chiêu này? Có phải xem quá nhiều phim không?

Triệu Mẫn không ngờ Lôi Tranh sẽ có phản ứng như thế, theo bản năng sự run một chút, khuôn mặt kiều mỵ cứng đờ, tùy thời hiện lên vẻ mờ mịt: . . . . . . ? Gã ta có ý gì chứ?

Triệu Mẫn. . . . . . Tôi đã sớm biết cô không thông minh, không ngờ cô thật sự ngu xuẩn như vậy. Toàn bộ thành Nam thành Đông của cả Hoa Trung đều do tôi quản lý, có gió thổi cỏ lay gì, tôi đều biết hết. Tôi với cô hợp tác là thật, nhưng không nói sẽ hoàn toàn tin tưởng cô. Từ lúc vừa mới bắt đầu kéo cô vào nhóm, tôi liền phái người theo dõi cô, lộ trình mỗi một ngày của cô, đi qua nơi nào, đã làm gì, gặp người nào, nói cái gì. . . . . .vân vân, những thứ này tôi đều biết hết. Cũng bao gồm, cô trở lại khu căn hộ của cô, làm cái gì ở trong phòng ngủ, dùng loại máy ghi âm nào để ghi âm, mấy giờ đi chuyển phát, ủy thác cho nhân viên chuyển phát, những thứ này tôi đều rất rõ ràng. Không phải cô đã xem nhiều phim cảnh sát và cướp sao? Vậy sao cô không nghĩ đến, là một người thuộc tổ chức xã hội đen, mấy năm qua tôi đã mò mẫm lăn lộn trong xã hội này, còn có những thủ đoạn, kỹ xảo gì mà tôi chưa từng thấy? Trước kia không phải tôi chưa từng gặp qua chiêu đó của cô, cô chạy thẳng đến đây nói với tôi những lời này, sau đó thì sao? Cười châm biếm một hồi, tiếng cười phóng túng của Lôi Tranh từ từ biến mất trong phòng khách trống trải, ngay sau đó xuất hiện một giọng nói âm trầm lạnh lẽo.

Gã chậm rãi cúi đầu, tầm mắt từng chút từng chút hướng tới gương mặt kiều mị của Triệu Mẫn, đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường cong ở khóe môi, vẽ ra một nụ cười lạnh lùng, âm trầm nói với cô ta: Em trai tôi, gọi là Lôi Nặc, nó trời sinh tính khí nóng nảy, tính tình không tốt lắm. Sau khi có người nói với tôi những lời này, không cần đợi tôi lên tiếng, lúc ấy em trai tôi đang ăn bò bít tết, trực tiếp cầm cái nĩa dùng khi ăn cơm Tây - cắm vào trong con ngươi của người đó, sau đó cổ tay chuyển một cái. . . . . . Toàn bộ mắt của người kia đều bị nó khoét ra.

Bịch .

Lôi Tranh vừa dứt lời, dưới chân liền vang lên tiếng trầm đục của một vật nặng rơi xuống đất.

Sau khi Triệu Mẫn nghe xong những lời gã ta nói, bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, đôi tay đang ôm chặt hai mắt cá chân của người đàn ông cũng mất đi khí lực trong nháy mắt. Giống như bị người cảnh tỉnh, toàn bộ sức lực trong thân thể đều bị rút khô, thân thể của cô ta lung lay một cái, ‘ầm’ một cái, thân thể ngã ở trên sàn nhà bằng gỗ cứng rắn.

Cùng lúc đó, tiếng cười xa cách của người đàn ông lại lạnh lẽo vang lên: Cô không cần trách em trai tôi, tính tình ấy của nó, đều do tôi nuông chiều mà ra. Ngay cả tôi muốn quản, cũng không quản được. Nếu nó thật sự lấy đi mắt của cô, cầu xin ai cũng vô dụng thôi. Triệu Mẫn, cô cũng lăn lộn ở trong xã hội mấy năm rồi, ‘Thế lực ác’ trong truyền thuyết ấy, đều do con người xây dựng lên. . . . . .Cô nhất định phải biết có bao nhiêu loại thủ đoạn. Cô sẽ không phân biệt được những lời thật giả ấy đâu. Nếu như cô để đoạn băng ghi âm đó thật sự truyền ra ngoài. . . . . . Tôi bảo đảm con ngươi xinh đẹp của cô cũng sẽ như quả cầu thủy tinh. . . . . .Sẽ từ trong hốc mắt của cô lăn ra ngoài. Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Mẫn đã hoàn toàn tái nhợt, giống như đang nhìn thấy quỷ nhe răng trợn mắt, kinh hãi nhìn người đàn ông trước mắt.

Còn nữa, nghiêm chỉnh mà nói, thật ra tôi muốn lưu một con đường sống cho cô, nhưng cô là người đàn bà quá ngu ngốc, đến cô cũng biết người đứng phía sau Giản Trang rất vững chắc, khó đối phó, cô cho rằng cả tôi và cô đều không hiểu đạo lý kia sao? Mặc dù hai năm qua tôi đã già đi một chút, nhưng còn chưa già tới mức hồ đồ. Người đứng phía sau Giản Trang xác thực rất vững chắc, Thanh Bang chúng tôi ở thành phố Hoa Trung lâu như vậy, mặc dù có căn cơ, nhưng không nhất thiết cần cứng đối cứng với người nhà nước. Cứ muốn cùng gia đình cán bộ cấp cao gây hấn, sẽ có kết cục không tốt. Nếu như khi làm việc cô có thể cẩn thận một chút, cẩn thận một chút thôi, thì hiện tại cũng sẽ không từ nguyên cáo trở thành bị cáo. Tôi đã nói với cô, lúc làm việc phải cẩn thận chút. Nhưng ai biết được cô bất cẩn như vậy, thời điểm đi kiện người ta mà còn chẳng hề biết về thân thế và lai lịch của người ta chứ? Lôi Tranh khí định thần nhàn ngồi ở ghế salon bằng da thật của mình, vẻ mặt bình tĩnh, trong đôi mắt thâm thúy như chim ưng lộ ra một chút giễu cợt.

Tôi vốn cho là, mặc dù cô có chút đần, nhưng tiếp xúc với nhiều người muôn hình muôn vẻ như vậy, ít nhất phải có mắt nhìn người. Chẳng qua tôi vẫn không nghĩ tới, cô chỉ giàu tình thương còn chỉ số thông minh lại thấp. Cô đã đùa giỡn nhiều người đàn ông xoay vòng vòng như thế, nhưng ngay cả một Giản Trang cũng không xử lý được. Bây giờ làm hỏng chuyện, chỉ có thể trách chính cô không cẩn thận. Nhân mạch, quan hệ, tôi đều dắp xếp tốt cho cô, chính cô không có mắt nhìn, thì không thể oán trách tôi nhé. Tôi vốn muốn cứu cô, nhưng gia tộc của Giản Trang đúng là không dễ chọc, cho nên quyết định của tôi là —— bỏ xe bảo vệ tướng. Còn cô. . . . . . Gã ta hơi dừng lại, hướng về phía gương mặt tái nhợt của Triệu Mẫn nhếch môi làm thành một nụ cười không có nhiệt độ, lạnh bạc nói: Tự cầu nhiều phúc đi. Tôi không cứu được cô đâu. Đêm đã khuya, tôi còn muốn nghỉ ngơi, cô cút đi!

. . . . . .

Lúc này, đêm vẫn còn rất sâu.

Ngoài phòng, đêm càng khuya, trừ tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót trong lâm viên, cũng chỉ còn lại tiếng gió xào xạc thật thấp quanh quẩn trên không trung. Giữa đêm, có thể loáng thoáng nghe được tiếng kêu ầm ĩ, tiếng kêu hèn mọn, tức giận mắng cái gì đó truyền ra từ trong phòng khách của một ngôi biệt thự nào đó.

Anh Lôi, anh Lôi, tôi van cầu ngài, van cầu ngài, ngài coi như thương xót làm việc thiện đi, vừa rồi tôi nói những lời đó là do tôi không hiểu chuyện, tôi buột miệng nói càn, tôi tự đánh mình có được không? Ngài ngàn vạn lần đừng mặc kệ chuyện này nhé, nếu ngài không giúp tôi, tôi thật sự sẽ phải ngồi tù đấy! Tôi ngồi tù cũng không sao, nhưng em gái tôi phải làm thế nào? Bây giờ nó bị kích thích lớn như vậy dẫn đến tê liệt, nhà họ Hứa cũng định không cần nó nữa, nửa đời sau của nó liền trông cậy vào tôi nuôi sống, tôi ngồi tù thì ai tới nuôi nó, người nào chăm sóc nó đây? Anh có thể thương xót cho em gái đáng thương của tôi, giúp tôi một chút, được không, có được hay không?

Anh Lôi. . . . . . Bên cạnh tôi không còn người thân khác nữa. . . . . . Chỉ có duy nhất người em gái này! Tôi không thể mặc kệ nó, bây giờ tôi là chỗ dựa duy nhất của nó!

Em gái? Bà nó? A, cô nói những lời này trước mặt tôi mà không thấy ghê tởm sao? Lúc cô quyết định hợp tác với tôi, sao không ngẫm lại cô ta là người thân duy nhất của cô? Lúc ở quảng trường Bắc Quốc, cô tận mắt nhìn thấy em gái mình bị người khác đụng vào, làm sao cô không nói cô là chỗ dựa của cô ta chứ? Loại chuyện hoang đường này cứ mang đi lừa gạt đám đàn ông của cô đi, nói không chừng bọn họ sẽ mềm lòng quan tâm chuyện của cô đó. Chỉ là chuyện này của cô thật sự là một phiền phức lớn, trừ phi người đàn ông kia yêu cô như mạng, bằng không. . . . . .Sẽ không có ai quan tâm chuyện vớ vấn của cô đâu!

Không cần, đừng đuổi tôi ra ngoài! Không cần! Tôi không đi, tôi không đi! Là anh gạt tôi, anh lừa gạt tôi, nói tất cả đều ở trong kế hoạch, hiện tại gặp chuyện không may anh liền buông tay mặc kệ rồi! Họ Lôi anh không phải là người! Lúc anh tìm người nói chuyện hợp tác với tôi cũng đâu có nói như vậy! Anh là một tên lường gạt, là con rùa đen khốn kiếp!

Họ Lôi, mẹ nhà anh! Nếu không phải anh nói với tôi chuyện này an toàn một trăm phần, tôi sẽ tham gia sao? Tôi đúng là không phải người tốt, tôi đã từng làm kẻ thứ ba, nhân tình, đàn bà hai mặt, tôi lừa tiền lừa tài, tôi phá hư gia đình người ta! Tôi là một người đàn bà xấu xa, nhưng còn anh, anh là một kẻ bò ra khỏi đám lưu manh vô lại, lăn lộn trong giới xã hội đen, ỷ lại mình có tiền có người liền cho rằng mình là đại gia à? Tôi có kém cỏi, cũng đã học đại học, cầm được giấy chứng nhận thạc sĩ kinh tế học! Anh thì coi là gì? Tôi tìm người bao nuôi tôi là vì tôi có vốn riêng! Một kẻ bụi đời ngây người mấy năm ở thành phố Hoa Trung như anh lại thật sự cho mình là hoàng đế nơi này sao? Tôi cho anh biết, tôi có chuẩn bị song sẽ có người thu thập anh!

Đột nhiên, tiếng ồn ào chửi rủa dừng lại, trong chớp mắt liền không nghe thấy nữa.

Tất cả lại bình tĩnh lại.

Tòa biệt thự an tĩnh vẫn lẳng lặng đắm chìm trong ánh trăng lạnh lẽo, yên tĩnh không có gì khác biệt so với bình thường. Dường như an nhàn yên tĩnh làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, một vài âm thanh vừa mới truyền tới kia, hình như chỉ là một hồi nghe nhầm, thật ra hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.

Hôm sau.

Vào 5h 43p rạng sáng hôm nay, người dân đi tập thể dục buổi sáng đã phát hiện ra một thi thể phụ nữ gần khu nước sâu quanh hồ trong công viên. Người chết tầm trẻ tuổi, thân cao trên 1,65m, tóc dài, mặc váy tơ tằm sợi tổng hợp, trên người có điện thoại di động, ví tiền, dây chuyền và đồ vật quý giá. Căn cứ vào hình ảnh cùng hình phóng ở hiện trường, chuyên gia suy đoán, vô cùng có khả năng là người lao xuống hồ tự vẫn có khuynh hướng tự sát, loại bỏ khả năng bị giết, cướp bóc và hình sự. Buổi trưa tầm 12h, vụ án đã có tiến triển mới nhất, căn cứ theo Viện Kiểm Sát cấp cao tiết lộ, cô gái này là thành viên cấp cao trong ban quản trị của tập đoàn Đông Dương. Gần đây bởi vì nguyên nhân cùng người trong gia đình xảy ra tranh cãi, trải qua tòa án thẩm tra xử lý, án kiện có nhiều điểm đáng ngờ, không thành lập tội danh khởi tố, cũng bởi vì đối mặt với nhiều tội danh tố cáo nặng hơn, bồi thường

/95