Phủ Tiên Độc Cổ

Chương 7 - Thảo Đường Nhà Họ Lâm (2)

/17


Không ngờ, sau lưng bỗng vang lên một tràng cười hì hì. Ngoái đầu lại nhìn, là một nam thanh niên, mày rậm mắt to, ôm một con mèo vằn trước ngực, chẳng hiểu đã đứng sau lưng chúng tôi từ lúc nào.

Tuyền béo ghét nhất là bị kẻ khác giữa đường nhảy ra chọc gậy bánh xe như thế này, gằn giọng hỏi: Ranh con nhà ai đây? Quá nửa đêm mà còn không ngủ, chạy tới cửa nhà người khác khóc lóc om sòm thế này.

Con mèo trước ngực thanh niên đó nhe răng gừ một tiếng, còn bản thân cậu ta mỉm cười đáp: Đây chính là nhà của tôi!

Tôi nghĩ bụng, không hay rồi, còn chưa bước vào cửa đã gây hấn với người của Thảo Đường. Đang định lên tiếng giải thích, cánh cửa sắt đã kèn kẹt mở ra. Một ông già râu tóc hoa râm thò đầu ra, tay cầm một chiếc đèn dầu hoả, chắc là ông Lý gác cổng mà A Tùng đã nói.

Ông già vừa nhìn thấy thanh niên ôm mèo, nếp nhăn trên mặt lập tức giãn ra, vui vẻ nói: Ối chà, cậu chủ nhỏ đã về rồi đấy à. Hôm nay, hạc đồng vỗ cánh, cô cả nói... Đang nói, ông lão đột nhiên ngừng lại, cảnh giác liếc nhìn mấy kẻ xa lạ chúng tôi.

Khi nghe A Tùng nói chuyện, tôi cứ nghĩ cô cả nhà họ Lâm là một thiếu nữ tầm mười sáu xuân xanh, làm sao có thể nghĩ ra cháu của người ta đã là một nam thanh niên cao hơn mình cả một cái đầu. Già đã sắp xuống lỗ rồi mà còn bắt gọi là Cô cả , quả là sánh ngang với ông cụ nhà họ Tang, chắc chắn lại là một bà cụ đến chết vẫn không hết sĩ diện. Tôi tự nhắc chính mình, hiện giờ chúng tôi đang cần nhờ cậy người ta, lát nữa gặp mặt cô cả nhà họ Lâm phải chú ý lời ăn tiếng nói, tuyệt đối tránh gây xích mích.

Trước giờ Bốn mắt luôn là người tinh ý nhất. Vừa thấy đối phương sinh nghi, anh ta đã đưa luôn cái túi thêu hạc cho ông già họ Lý. Ông lão gác cổng cầm lấy cái túi xem xét, thái độ lập tức biến thành cung kính, giơ cái đèn dầu hoả lên cao, nói: Mấy vị khách quý không quản đường xa đến thăm, mời vào, mời vào.

Nói xong, ông lão quay sang giải thích với cậu chủ nhỏ của mình.

Thì ra là khách quý đến từ thủ đô, bảo sao bà nội lại gọi tôi tới giữa lúc đêm khuya... Thanh niên thả lỏng hai tay, con mèo vằn trước ngực nhẹ nhàng nhảy xuống đất rồi chui qua khe cánh cửa đang khép hờ vào bên trong. Cậu ta lần lượt bắt tay với từng người chúng tôi, giới thiệu mình tên là Lâm Khôi, là bác sĩ trưởng của Thảo Đường này.

Bên ngoài gió lạnh, mấy vị mau vào trong cho ấm áp đã, việc ôn chuyện để sau nói tiếp. Ông lão họ Lý mở rộng cửa sắt mời mấy người chúng tôi vào trong. Khi bước qua cánh cửa, Lâm Khôi giằng lấy cây đèn từ tay ông ta: Bác Lý, việc bên trong bác không cần phải bận tâm. Mấy chị gái cháu có lẽ sẽ tới trong chốc lát nữa thôi, bác ở lại đây để mở cửa cho họ.

Khi Bác Lý nghe thấy hai từ chị gái , chẳng hiểu sao khóe mắt bỗng nhiên hơi giật một cái, sau đó đi luôn vào trong phòng bảo vệ ở cạnh cửa vào. Mấy người chúng tôi bước qua cửa sắt, lập tức đã nhảy dựng lên vì ngạc nhiên trước cảnh tượng muôn loài hoa đang khoe sắc. Nên nhớ, hiện giờ bên ngoài lạnh tới mức nước đóng thành băng. Xì nước mũi ra, còn chưa kịp rơi xuống tới đất thì đã biến thành đá rồi. Không một ai có thể tưởng tượng được, chỉ cách có một bức tường, nhưng bên trong Thảo Đường lại tràn ngập hơi thở mùa xuân, hoa tươi nở khắp chốn.

Con mèo vằn của Lâm Khôi đang đuổi bướm trong bụi hoa, cậu ta chỉ vào con đường lát đã trước mặt, nói: Rẽ sang bên kia là tới phòng khách rồi, bà nội tôi thích yên tĩnh, hòn non bộ trong vườn hoa trước phòng khác chủ yếu dùng để che chắn, lát nữa có cơ hội vào khu nhà phía sau, đến chỗ phòng thuốc kia thì không khí mới náo nhiệt hơn.

Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ, thấy cách đó không xa quả thật có một con đường bị một khu non bộ bằng đá xanh che khuất quá nửa, xa hơn chút nữa thì chỉ có thể loáng thoáng trông thấy những khung cửa sổ có chấn song ở mặt trước gian phòng khách. Tôi nói, vậy làm phiền bác sĩ Lâm đưa chúng tôi vào chào hỏi, chuyến này chúng tôi đi vội vã, không kịp chuẩn bị lễ vật gặp mặt, chỉ sợ đợi lát nữa sẽ làm bà cụ không vui. Vừa nói xong, bên trong phòng khác lập tức vang lên một giọng nữ khoan thai: Đồ ranh con ở đâu ra, cháu gọi ai là bà cụ?

Tuyền béo thích nhất là cười trên nỗi đau của người khác, huých tôi nói: Chết chửa, muốn lấy lòng người ta nhưng khéo quá hóa dở mất rồi.

Lâm Khôi vội vàng xua tay nói không sao, sau đó nói khá lớn tiếng: Bà nội, cháu đến hỏi thăm sức khỏe bà đây. Bạn bè Hạc Niên Đường không quản đường xa đến thăm, bà đừng làm người ta phải khó xử.

Anh ta vừa dứt lời, bên trong đã vang lên tiếng cười hi hi của phụ nữ. Nghe âm điệu, người vừa cười có lẽ chỉ hơn ba mươi tuổi, hơi dài tiếng cười thanh thúy. Tôi đoán chắc bà chủ nhà họ Lâm này là một người luyện võ, nếu không thì tiếng cười không thể khỏe khoắn như thế này. Sau khi Lâm Khôi dẫn chúng tôi đi theo con đường trồng hoa, vượt qua khu non bộ, một căn lầu gỗ vuông hình sắc cạnh với lối kiến trúc cổ kính đột nhiên hiện ra trước mặt mấy người chúng tôi.

Đang giữa nửa đêm, nhưng bên trong lại đèn đuốc sáng trưng, sáu cái đèn lưu ly màu sắc rực rỡ vô cùng quý hiếm được treo ở chính giữa căn phòng, chỉ cần nhìn lướt qua là đã biết đó là đồ quý mà không phải gia đình nào cũng có được. Tuyền béo lập tức ứa nước miếng thèm thuồng đồ cổ của người ta. Tôi nói, có phải kẻ ngô nghê chưa từng trải việc đời đâu, cậu kìm chế một chút, đừng để người ta chê cười. Tuyền béo đáp, ai mà chẳng có lòng yêu thích cái đẹp, lão Hồ cậu đừng có mà giả vờ ta đây đứng đắn. Nãy giờ, Lâm Khôi vẫn luôn giữ một khoảng cách vừa phải với chúng tôi, tôi cứ tưởng cậu ta không nghe thấy gì, nào ngờ khóe miệng cậu ta chợt kín đáo nhếch lên một cái. Tôi nghĩ bụng, thảm rồi, lát nữa thằng ranh này âm thầm mách lẻo với bà nội, người ta sẽ nhất định sẽ coi thường chúng tôi là đồ nhà quê kiến thức hạn hẹp. Chẳng hiểu tại sao, tôi vẫn luôn cảm thấy mình không nên tới Nam Kinh, không những liên tiếp xảy ra chuyện trên đường đi, mà còn không biết con đường sắp tới sẽ ngoặt theo hướng nào. Nếu lát nữa lại gây ra chuyện phiền phức gì ở chỗ bà nội nhà này, biết đâu người ta sẽ gô cổ lôi tuột đến đồn công an cũng chưa biết chừng.

Đến khi vào trong phòng khách, thấy rõ mặt bà nội Lâm Khôi, mấy người chúng tôi giật nảy cả mình. Tôi không nén nổi tò mò liếc nhìn Lâm Khôi, thằng ranh này ít ra cũng phải hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Trong khi bà nội của cậu ta, nhìn bề ngoài lại chỉ là một phụ nữ trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi. Dường như bà nội nhà này rất kiêu hãnh trước phản ứng của chúng tôi. Bà ta mặc một chiếc áo dài truyền thống của Trung Quốc, mái tóc đen tuyền không thấy một sợi bạc. Gặp mặt cũng không nói năng gì, chỉ vẫy tay ra hiệu mời chúng tôi ngồi xuống, sau đó sai người pha trà. Tôi vừa mới định nói ra ý đồ của chuyến viếng thăm, không ngờ bà ta lại đi thẳng tới trước mặt Shirley Dương, hiền hòa nói: Cô gái này xinh đẹp thật, hay là ở lại làm cháu dâu của ta.

Nghe thấy vậy, Bốn mắt lập tức phun sạch hớp trà Long Tỉnh còn chưa kịp trôi xuống bụng ra ngoài.

Sao thế, không được à? Tôi không ngờ bà ta lại thô lỗ đến như vậy, ngay cả một người xa lạ còn chưa kịp biết tên mà đã dám cầm tay lôi kéo người ta làm thân thích.

Shirley Dương hấp tấp đứng dậy, định lên tiếng giải thích với bà ta. Nhưng khi đã há miệng chuẩn bị nói thành lời thì cô ấy lại đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn tôi. Tuyền béo nhân thể đẩy tôi một cái. Đã đến nước này, tôi phải đích thân ra trận rồi.

Hắng giọng một cái, tôi nói với bà ta: Dạ, nói thực với bà, cô gái xinh đẹp này đã có đối tượng rồi, sẽ thành lập một gia đình cách mạng chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi. Tôi vỗ vào ngực mình, ám chỉ hoa đẹp đã có chủ.

Bà ta quan sát tôi từ đầu đến chân, nói: Không thể nào bằng thằng Khôi nhà ta được! Anh là cháu chắt đồng lứa với nó bên Hạc Niên Đường, sao ta lại chưa bao giờ nhìn thấy vậy?

Câu hỏi này của bà ta đánh trúng vào yếu điểm. Tôi nghĩ bụng, có thể lừa được một lần không lừa được cả đời, lỡ như lát nữa bị vạch trần thì đúng là há miệng mắc quai, tự bôi tro trát trấu vào mặt. Vậy là tôi thẳng thắn nói ra hết việc chú Tiết đã tặng túi gấm lúc còn ở nước Mỹ. Tuy nhiên, về phần mấy người chúng tôi là ai, thì chỉ nói qua quít cho xong, không hề không nhắc đến chức danh quản lý Nhất Nguyên Trai một câu nào. Càng không dám đề cập tới chuyện bị chính phủ truy nã, chỉ bảo rằng do vụ buôn bán này tiến hành quá gấp gáp nên đã bị lừa, không còn cách nào khác mới phải tới nhà quấy rầy. Bà ta ngồi ở ghế chủ nhà, im lặng lắng nghe từ đầu đến đuôi câu chuyện của tôi. Lâm Khôi cũng ôm con mèo vằn ngồi bên cạnh nghe kể chuyện cùng.

Đến khi tôi đã nói khô hết cả nước bọt, hai bà cháu nhà này mới mở miệng nói chuyện. Người bà thong thong nhỏ nhẹ nói: Ta quả thực cảm thấy khó hiểu, chẳng phải năm hết tết đến, bên phía Bắc Kinh sao lại cử người đến, ngay cả hạc hót mà cũng dám phóng bừa ra, không ngờ lại là người của lão Tiết giả thần giả quỷ kia... Nói xong, bà ta chỉ tay lên nóc nhà. Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay bà ta chỉ, thấy bên trên xà nhà treo một bức tượng hạc bằng đồng rất sống động. Bức tượng khắc họa hình ảnh hạc vỗ cánh sắp bay lên, mặt dù được đúc bằng kim loại, nhưng lại có vẻ hết sức sống động, dường như có thể bay thẳng lên trời bất cứ lúc nào. Tôi chợt nhớ tới câu hạc đồng vỗ cánh mà A Tùng đã nói, nghĩ bụng, một vật chết như vậy, lẽ nào thật sự có thể phản ứng sau khi cảm biến được âm thanh. Không riêng gì tôi, Shirley Dương vừa nhìn thấy con hạc đồng kia đã mỉm cười nói: Xem ra, đây là trang bị cảm ứng dùng để tiếp nhận âm thanh, không ngờ lại được chế tạo tinh vi đến thế. Lão Hồ, anh nhìn cái cánh mà xem, nó được ghép bằng những lá đồng mỏng hơn cả giấy. Ngay khi có tiếng hạc hót, chúng sẽ lập tức ngân lên theo rồi sinh ra chấn động.

Tôi không tinh tường được như Shirley Dương, nghe cô ấy giảng giải như vậy tôi mới vỡ lẽ ra. Tuy nhiên, lúc này điều mà tôi quan tâm không phải là con hạc đồng, mà là thái độ của bà chủ nhà họ Lâm. May mà chú Tiết được người ta rất nể trọng, bà ta chẳng hề nổi giận mà chỉ hơi mỉm cười. Từ nãy đến giờ, Lâm Khôi ngồi bên cạnh không nói một lời, lúc này lại đưa mắt hỏi ý kiến bà ta rồi lên tiếng hỏi tôi bằng giọng thăm dò: Nghe nói, trong miếu Phu tử đã xảy ra một việc nghiêm trọng, không biết có quan hệ gì đến Nhất Nguyên Trai không?

Tôi nghĩ bụng, hỏng rồi, cứ tưởng là có thể che dấu, không ngờ mình đã nổi tiếng ở khắp nơi.

Xem ra trong thư Răng Vàng không hề nói quá lời, không cần nói cũng biết, hiện giờ nhân dân cả nước đã biết hết cả rồi, có một kẻ thù giai cấp không từ việc ác nào tên là Hồ Bát Nhất.

Con ngươi đảo loạn, Tuyền béo biện bạch thay cho tôi: Những tin tức vỉa hè kia không chuẩn xác. Hoàn toàn là trắng trợn ngậm máu phun người, là những lời lẽ vu oan của đám phần tử chống phá cách mạng. Một người khôn ngoan như lão thái quân đây, lẽ nào không nhìn thấu đúng sai hay sao? Chỉ cần nhìn dáng đứng của mấy người anh em chúng cháu là đủ biết, người nào mà chẳng hết lòng trung thành sẵn sàng đền nợ nước, tấm lòng son sắt. Trộm mộ, tội phạm buôn lậu gì đó, hoàn toàn là giả dối, bịa đặt vô cớ. Thực không dám giấu, những người đang đứng trước mặt bà, có người là chuyên gia nghiên cứu trong giới khảo cổ, có người là tinh anh trong giới chính trị và pháp luật...

Nghe cậu ta khoác lác, bà ta phá lên cười, xua tay nói: Ôi chao, cái cậu thanh niên mập mạp này quả thực là hài hước. Nào nào, qua đây cho ta nhìn một chút, tính tình quả thực giống y như đúc với đứa cháu gái nhỏ nhà này, rất xứng đôi.

Thấy bà ta có ý định kén rể, tôi vội vàng nói: Người anh em này cũng là hoa đã có chủ, vợ cậu ấy đang công tác ở bên Mỹ, là một quân nhân quang vinh đang làm nhiệm vụ ở nước ngoài.

Tuyền béo trợn mắt lườm tôi: Còn chưa dạm ngõ nữa là, sao cậu lại ăn nói bừa bãi, làm vấy bẩn sự thanh bạch của anh đây.

Cậu không nhớ nhung Lâm Phương hay sao?

Vậy cũng phải gặp mặt cô cháu gái nhỏ của nhà này đã chứ?

Đồng chí Vương Khải Tuyền, đồng chí đã làm tôi quá thất vọng! Không ngờ ý chí cách mạng của đồng chí lại không kiên định như vậy.

Được rồi được rồi, hai người các anh nói chuyện mà không để ý mình đang ở đâu hay sao. Shirley Dương thừa biết tính nết hai đứa tôi. Sợ bà chủ nhà họ Lâm chê cười, cô ấy vội vàng cắt đứt vụ tranh cãi của hai đứa tôi, Sao mà cứ hễ nói chuyện là lại dắt díu tới những chủ đề khó nghe như thế này, hai người còn chí chóe hơn cả lũ khỉ nữa, quên hết cả việc chính.

Nhờ cô ấy nhắc, tôi mới nhớ ra mục đích chủ yếu của chuyến đi này. Trong vài tháng ở nước Mỹ vừa qua, chúng tôi chẳng những hoàn toàn không biết Nam Kinh đã xảy ra chuyện gì, mà còn không hiểu tại sao Nhất Nguyên Trai lại bị niêm phong. Qua cách nói chuyện của Lâm Khôi, dường như cậu ta phong thanh biết được nguyên nhân của sự việc. Đến nhà của một cường hào xưng bá một cõi như nhà họ Lâm để nghe ngóng tình hình, quả thật là không còn nơi nào thích hợp hơn.

Lâm Khôi mỉm cười, giở giọng quan cách nói: Các vị ở tận nước Mỹ xa xôi, không biết cũng là bình thường. Việc này gây ra chấn động khá lớn, liên quan tới cả quân đội.

Mấy người chúng tôi giật mình choáng váng, rốt cục Răng Vàng đã tiếp nhận vụ mua bán động trời nào vậy.

/17