Phong Vân

Q.2 - Chương 36 - Song Thần Hội (1)

/84


Ngày dài đã tắt, bốn phía một màn hương khói ngập tràn.

Thì ra trước bức bích họa trước Hải Loa Câu, người dân còn đứng đó chưa đi, có người còn mang hương khói tới cúng bái, tế thần một phen. Bởi vậy ở miệng câu khói trắng càng lúc càng nồng, xua mãi chẳng tan.

Nhưng dân chúng vẫn quỳ gối trước bức bích họa, tay chắp trước ngực, thành kín khấn bái, tranh nhau cầu nguyện thần linh, kỳ thực ước nguyện của người ta có phải đều na ná như nhau cả hay không? Đều cầu duyên ước tài, có ai thực sự quan tâm đến an nguy của Thần Châu, cầu phúc cho chúng sinh trong thiên hạ?

Đột nhiên, giữa đám dân chúng chợt vang lên một tiếng kêu the thé, lại thấy từ trong sông băng mênh mông đằng sau bức bích họa có một bóng đen lóe lên, rồi một người khôi khô vẹt bầu trời đầy gió tuyết, lăng không bay ra, nhanh như chớp xẹt qua không trung tầm hai trượng trên đầu mọi người. Có kẻ nhanh mắt, liếc qua liền nhận ra người ấy chính là người mà bọn họ nhận định là Thần...

A Thiết!

A! Là...Thần kìa! Có mấy người dân kêu to.

Đúng là Thần rồi! Thần...cũng đã trở về rồi?

Cầu xin Ngài đừng bỏ chúng con lần nữa! Xin Ngài hãy ban phúc cho chúng con!

Dân chúng vừa hô to gọi nhỏ, vừa kéo nhau đuổi theo bóng người giữa không trung kia, nhưng bóng người ấy nhanh hơn họ nhiều quá, trong nháy mắt đã biến mất chẳng rõ tung tích.

Một người thấy hình bóng của Thần biến mất, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, lẩm bẩm:

Ôi, sao Thần vừa thấy chúng ta liền bỏ chạy thế nhỉ? Rốt cuộc là sao đây, thật không biết là thần thật hay là ma quỷ nữa!

Một người dân liền sa sầm mặt bác bỏ:

Nói bậy! Ngươi không có mắt à? Thần vừa mới bay như gió qua trên đầu mọi người, không thấy à? Ngươi cứ không thành kính như vậy, thảo nào Thần không thèm để ý tới chúng ta, đều là tại ngươi cả!

Mấy người khác cũng hùa vào mắng:

Đúng đấy! Chúng ta sao có thể bất kính như vậy được? Chúng ta phải tin tưởng rằng ngài là thần tiên, chỉ có ngài mới có thể ban phúc cho chúng ta thôi!

Lời ấy vừa nói ra, giữa đám người đột nhiên vang lên một giọng nói già nua trầm thấp:

Đúng vậy! Hắn đích thực là thần...

Tử thần!

Thanh âm vừa dứt, đám trấn dân còn chưa kịp tìm xem là kẻ nào đã nói ra câu ấy thì bất chợt, một thân ảnh nam tử nhanh như chớp từ trong đám đông bạt không trung lao về phía Thần mới bay đi.

Bóng người này thậm chí còn nhanh hơn cả thần tiên mà họ vừa thấy!

Thậm chí còn nhanh hơn cả âm thanh!

Dân chúng trông thấy lại có thêm một bóng đen bay giữa không trung, ai nấy đều ngơ ngác, há hốc cả mồm miệng:

Ơ, vừa nãy... mới đuổi theo... cũng là thần tiên nữa à?

Ôi, thật tốt quá rồi, chúng ta không ngờ lại gặp... hai vị thần tiên, xem ra... ông trời sớm muộn cũng sẽ ban phúc cho chúng ta...

Trong cái bầu không khí mê tín ấy, trấn dân lại quỳ phục xuống về phía hai bóng đen vừa bay qua, có người còn cúi đầu sát đất...

Chẳng ngờ, giữa lúc mọi người đang thành kính quỳ bái, trên không trung lại truyền tới ba tiếng Vút vút vút !

Những người dân ở đó đều ngẩng đầu nhìn lên trời, liền thấy ba bóng người như gió xoáy xẹt qua trên cao, chạy về phía sông băng phía tây Hải Loa câu, phía sau bức bích họa. Trong đó có hai bóng người chừng như là nữ.

Phía tây Hải Loa câu chính là thủ phủ Đệ Thập điện của Thập điện Diêm La, ba bóng người nhanh như gió ấy rốt cuộc là ai? Vì sao bọn họ phải đến Đệ Thập điện?

Đám trấn dân liếc thấy ba bóng người xẹt qua, hết thảy đều ngơ ngác, hơn nữa lần này thực sự là ngây ngốc sững sờ.

Thiệt...thiệt là... thần kỳ quá, chúng ta... chẳng ngờ... trong một ngày...

Nhìn thấy... những năm vị thần tiên...

Chuyện này... rốt cuộc... là... thế nào?

Là điềm lành... hay... điềm gở?

Thần tiên ơi! Các vị... rốt cuộc... muốn báo cho chúng con...

Điều gì đây?

Không sai! Người thứ nhất mà dân chúng nhìn thấy bay giữa trời quả thực là A Thiết vừa mới rời khỏi Đệ Thập điện!

Vì sợ dân chúng phát hiện, sinh chuyện phiền hà dây dưa nên A Thiết chỉ dám triển động thân hình bay vút qua trên không, mong mau chóng thoát khỏi bọn họ.

Hiện tại A Thiết đang chạy về phía nam Hải Loa câu, đó là con đường đi về phía Sưu Thần cung mà Mạnh Hận chỉ cho hắn, là một con đường hoàn toàn khác với Đệ Thập điện phía tây Hải Loa câu.

Không ngờ Thần mẫu lại đưa cho hắn một tấm bản đồ sai, A Thiết vẫn không thể nào gỡ bỏ được khúc mắc này, vì sao Thần mẫu lại làm như vậy?

Nhưng hắn chẳng phải băn khoăn lâu, vì rất nhanh, có một người vội vàng tới giải thích cho hắn.

Một người nhanh hơn cả âm thanh!

Vù một tiếng, một thân ảnh bất ngờ từ phía sau lướt qua, xoay người một cái đã vượt hẳn qua khỏi A Thiết, đáp xuống cách một trượng trước mặt hắn.

Khinh công thật là phi phàm! Có thể đạt đến trình độ khinh công như vậy, ngoại trừ Nhiếp Phong, còn có...

Pháp Trí!

Là lão? A Thiết thấy người vừa tới là Pháp Trí, trong lòng cảm thấy hơi ngoài dự liệu, tức thời dừng bước, ngưng thần cảnh giác. Nhưng Pháp Trí chỉ ung dung nhàn nhã mỉm cười, nói:

Thần quả nhiên liệu sự như thần (?!), không ngờ hậu nhân Thập điện Diêm La lại không vì cậu tự tiện xông vào Đệ Thập điện mà giết cậu, còn tha mạng cho đi ra...

A Thiết ngưng thần nhìn chằm chằm Pháp Trí, hỏi:

Thần đã biết trước việc ta sẽ đi qua Đệ Thập điện, biết trước ta nhất định sẽ còn sống đi ra à?

Ừ. Pháp Trí gật đầu.

Chỉ vì từ lâu ngài đã đoán được nước cờ cuối này của Thần mẫu, nên hôm nay mới đặc biệt căn dặn ta đến biên giới cấm địa là chỗ bức bích họa nơi cửa Đệ Thập điện này chờ cậu đi ra, rồi dẫn cậu về Sưu Thần cung.

Nước cờ cuối của Thần mẫu? Đôi mày của A Thiết khẽ nhíu lại.

Đúng vậy. Pháp Trí đáp.

Thần mẫu rất thông minh tinh tế, bà ta hẳn đoán được, nếu Thần đã muốn cậu đến Sưu Thần cung thì chứng tỏ cậu rất quan trọng với Thần, cho nên bà ta cố ý đưa bản đồ sai cho cậu, để cậu đi lạc vào Đệ Thập điện. Bà ta cho rằng Thần sẽ đến Đệ Thập điện cứu cậu, tránh việc cậu bị hậu nhân của Thập điện Diêm La làm hại, đến lúc đó rồi, bà ta liền có thể hợp sức với cậu và Thần cơ, thêm Nhiếp Phong và Thần Thạch, đợi đến khi Thần và hậu nhân Thập điện Diêm La so đấu sức hao lực tổn, bấy giờ mới ra tay, chắc gì đã không có hy vọng thắng...

Đến lúc này, A Thiết mới hiểu rõ mọi chuyện, thở dài:

Đáng tiếc, Thần mẫu trước giờ chưa từng gặp Thập điện Diêm La, cũng chẳng biết ông ta là ai, bà ấy trăm tính nghìn toán, vẫn cho rằng Thần có ba phần e ngại Đệ Thập điện, nhất định là bởi vì Thập điện Diêm La là người có võ công không kém gì Thần, cho nên mới sắp xếp để tạo xung đột giữa hai người ấy, hòng khiến cho hai người bọn họ lưỡng bại câu thương, lúc đó bốn người chúng ta là ngư ông đắc lợi...

Pháp Trí tiếp lời:

Thế nhưng Thần mẫu có nằm mơ cũng không ngờ được, Thần e ngại Đệ Thập điện không phải vì Thập điện Diêm La mà lại là

bởi vạn khối hỏa thạch và số vũ khí hỏa dược hiếm có kia.

Hả? Lão cũng biết? A Thiết ngạc nhiên hỏi lại.

Pháp Trí cười nhạt, đáp:

Trước khi ta đến đây gặp cậu, Thần đã nói hết chỗ đáng sợ của Đệ Thập điện cho ta biết rồi. Kế hoạch lần này của Thần mẫu hoàn toàn thất bại rồi.

Đúng vậy, tuy rằng kế hoạch của Thần mẫu không thể thực hiện được nhưng A Thiết cũng không khỏi thầm kính nể sự túc trí đa mưu của Thần mẫu, kể cả việc Thần mẫu cố ý dẫn hắn đi lầm vào Đệ Thập điện hẵn cũng không hề oán trách bà, bởi vì hắn tin chắc rằng Thần mẫu sẽ không thực sự bỏ hắn lại, để hắn đơn độc đối mặt với Thập điện Diêm La và Thần.

A Thiết tin rằng lúc này có lẽ Thần mẫu đã dẫn theo Tuyết Duyên và Nhiếp Phong đến Đệ Thập điện rồi...

Nhưng chuyến đi này, A Thiết đã chuẩn bị sẵn tâm lý để hy sinh tính mạng, cũng không muốn ba người bọn họ phải chết theo. Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn nhất định phải mau chóng thực hiện kế hoạch của Pháp Hải, chỉ cần có thể nhanh nhanh dùng sát cục ấy để tiêu diệt Thần, đến lúc Thần mẫu tới, cũng không bị Thần làm hại nữa.

Vừa nghĩ đến đó, A Thiết bèn hỏi:

Hứa bá, lão đột nhiên chặn đường ta, chẳng lẽ chỉ để nói chuyện phiếm vậy thôi à?

Hứa bá dường như không có ý định trả lời chuyện đó, nhìn hắn một chút, khẽ cười nói:

A Thiết, không ngờ rằng cậu vẫn nhớ lão phu từng mang cái tên Hứa bá, cậu thực sự là một người biết nhớ tình xưa, lão phu suốt đời này thích nhất là những người trọng tình trọng nghĩa.

A Thiết ngưng thần nhìn kỹ Hứa bá trước mặt, nói ra lời trong lòng mình đang nghĩ:

Trong lòng ta, từ trước đến nay, lão vẫn là Hứa bá hay kể chuyện xưa cho lũ trẻ con mà ta tôn trọng vô cùng.

Ta trước sau vẫn không tin, lão là Pháp Trí vì đại nghiệp thiên hạ mà phải tất sát từ bi.

Đột nhiên nghe thấy lời này, nét mặt Pháp Trí trở nên phức tạp vô cùng, chừng như có chút hổ thẹn, nhưng may mà vẫn có thể khống chế, nhanh chóng phục hồi vẻ bình tĩnh lạnh lùng, cất giọng thổn thức:

A Thiết à, chỉ tiếc dù thế nào đi nữa thì thân phận thật sự của ta vẫn là Pháp Trí, ta có lý tưởng của mình, có trách nhiệm của mình, giống như lần này ta đến là để đưa cậu về Sưu Thần cung.

A Thiết nghe xong, vẻ mặt thoáng đờ đẫn ngây ngốc, giống như thương cảm cho sự cố chấp của Hứa bá, một lúc lâu sau mới làm ra vẻ hờ hững nói:

Cũng tốt, ta cũng đang muốn tới Sưu Thần cung, có lão dẫn đường thì đỡ mất thời gian hơn...

A Thiết vừa bước đi vừa nói:

Pháp Trí đại sư, phiền dẫn đường. Giọng nói lúc này thật sự lạnh lùng, không có lấy một chút tình cảm nữa.

Hứa bá đột nhiên nghe thấy hai chữ Pháp Trí , không khỏi biến sắc, hỏi:

A Thiết, rốt cuộc cậu cũng không còn trọng tình xưa nữa rồi, mẹ cậu cũng đổi gọi ta là Pháp Trí sao?

A Thiết lạnh lùng đáp:

Ta rất trọng tình xưa, nhưng ta đột nhiên nhận ra... Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn Pháp Trí.

Hóa ra, ta chẳng còn gì để nhớ nữa...

Hứa bá mà ta quen đã chết rồi.

Lời ấy vừa nói ra, bầu không khí chợt trở nên gượng gạo, sắc mặt Pháp Trí cùng lúc càng tái nhợt, sau cùng ông ta ngẩng đầu nhìn trời, hít một làn hơi lạnh, than thở:

Ừ thì chuyện cũ đã không còn, sao không sớm cùng lão phu giải quyết hết những khúc mắc về chuyện lên Sưu Thần cung gặp Thần, xem tại sao Thần lại chọn cậu?

A Thiết đáp:

Ta cũng đang có ý này.

Pháp Trí gật đầu.

Hay lắm, A Thiết, mời cậu!

Ông ta vừa nói vừa thong thả bước vào vùng rừng rậm âm trầm tối tăm phía nam Hải Loa câu.

A Thiết lặng lẽ nhìn bóng lưng còm cõi đã bị thời gian đẩy cho còng xuống, ánh mắt khẽ chuyển, tựa hồ như nổi lên một niềm thương xót không lời.

Đứng trên một góc nhìn khác, kỳ thực Hứa bá đâu phải người xấu, chỉ đáng tiếc...

A Thiết chỉ mong trong cái tương lai mịt mờ đang ùa tới kia, không phải giao chiến với người mà hắn hằng tôn kính này.

/84