Phong Vân Ngạo Thiên

Chương 19 - Lịch Luyện (1)

/21


Trước truyền tống trận, xe cộ người đi kẻ lại tấp nập, khi bọn Dật Hiên xuất hiện họ chỉ ngoảnh lại nhìn chút rồi đều ai làm việc nấy.

Có lẽ đối với người dân thành Khúc Lan thì việc lâu lâu xuất hiện một đội lịch luyện hay nhóm tán tu ở trong thành đã là chuyện quá đỗi bình thường. Bởi khu ngoại ô của thành chính là nơi tiếp giáp Khấp Huyết sâm lâm. Lúc này đại sư huynh cất tiếng:

-          Mọi người có một canh giờ để thu thập những nhu vật cần thiết cho chuyến đi theo ý mình, một canh giờ sau tụ tập tại cổng thành chúng ta sẽ xuất phát.

-          Rõ.  - Mọi người đồng thanh  trả lời rồi nhanh chóng tản ra.

Có  người thì đến tiệm vũ khí, người lại đi qua khu bán đan dược nhưng đa phần họ đều không cần mua thêm nhiều thứ vì mỗi lần lịch luyện môn phái đều sẽ cấp những vật cơ bản.

Một canh giờ sau, mọi người đã tụ tập đông đủ ở cổng thành theo sư huynh đến ngoại vi Khấp Huyết sâm lâm.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Độc Tiên Nhi đang lúi húi đào một gốc Ô Thủy thảo, nó được gọi như vậy vì khi dã nhuyễn hòa vào nước thì nước sẽ có màu đen sì.Công dụng của gốc thảo mộc này là giảm đau và sưng tấy rất phù hợp mang theo cho những chuyến đi rèn luyện.

Đúng lúc này ở phía xa phát ra tiếng sột soạt nhẹ rồi mạnh dần lên, có một bóng hình to lớn đang di chuyển nhanh về phía này.

Đó là một con mãng xà thân dài 8 thước, cao 4 thước hơn, lúc nó di chuyển cây cối xung quanh cũng nghiêng ngả.

Lúc Tiên Nhi quan sát nó thì con rắn đã tiến lại gần nàng, có lẽ trong mắt nó nàng là một miếng mồi ngon dễ dàng đánh chén.

Thế nhưng, mãng xà huynh đệ ạ, sai lầm chết người của huynh là ở đây.Huynh không biết có loại người rất thích giả nai rồi bỗng dưng quay ngược đánh cho bạn tàn tạ ngổn ngang trong gió à, người ta cứ phải giả heo ăn thịt hổ. Mà vị trước mặt huynh đây chính là ví dụ điển hình.

Khi đối mặt với mãng xà khổng lồ đang tiến đến gần vẻ mặt bên ngoài của Tiên Nhi thì rất bình tĩnh nhưng trong thâm tâm thì không ngừng gào thét: “ Đến đây nào, đến đây nào, chúng ta cùng thử sức chút xíu nhé, xem thành quả luyện tập của ta thời gian qua~~~.”

Trong lúc đó vị mãng xà nào đó vẫn không biết gì không ngừng há cái miệng to như chậu máu tiến lên hòng nuốt chửng nàng.

Nó nghĩ có thể dễ dàng giết gọn con mồi này trong cú đớp đầu tiên nhưng không Tiên Nhi đã trong tích tắc đó lật người nhanh lên đầu nó, hung hăng dùng con dao găm đâm xuống phần bảy tấc.

Nhưng vì nó là một con ma thú Ngũ Độc Xuyên Mãng cấp 4 nên lớp da đã khá rắn chắc nên con dao chỉ ghim vào được một phần ba.

Nhưng đối với con vật đã làm mưa làm gió ở khu ngoại vi sâm lâm như nó thì đây là một sự sỉ nhục lớn.

Chút đau đớn này không là gì với nó nhưng vẫn khiến nó nổi điên. Con mãng xà lắc đầu nguầy nguậy, miệng không ngừng phun lửa thế nhưng nhân loại nhỏ bé mà nó khinh thường vẫn bám chắc không chịu rơi xuống.

Mà lúc này nhân loại nhỏ bé ấy trong lòng lại đang rất hưng phấn, vô cùng hưng phấn vì đã một thời gian nàng không được hoạt động chân tay thoải mái, thư giãn gân cốt như này.

Tiểu Liên Nhi nằm trong đan điền của nàng cảm ứng được sự xao động này thì chỉ biết thắp cho con rắn xấu số một nén nhang, rắn huynh ra đi vui vẻ~~~

Tay Tiên Nhi đã không ngừng tu tập linh lực truyền vào đầu dao găm, nàng đâm mạnh xuống, con mãng xà tru lên đau đớn rồi ngã phịch xuống thở thoi thóp.

Nàng tiến lên phía đầu con rắn, xẹt một phát đã cắt xuống đầu nó lấy ra linh hạch lau rửa  sạch sẽ  rồi lại như không có chuyện gì tỉnh bơ thu xác con rắn vào không gian.

Chuyện đùa, với con đỗ nghèo khỉ như nàng hiện giờ bán thịt ma thú là một biện pháp kiếm tiền không tồi đâu. Nhưng mà…trận chiến này chẳng đã gì cả, mới chỉ được một lúc đối thủ đã lăn quay ra chết.

Quả thật, nếu nhìn bên ngoài thì Tiên Nhi nhìn không giống một người vừa trải qua một trận chiến gì cả. Ngoài có chút mồ hôi và tóc tai hơi không chỉnh tề thì nàng chả có gì thay đổi so với ban đầu.

May là ý nghĩ của nàng hiện tại chỉ ở trong đầu chứ nếu nói ra ngoài chắc mãng xà huynh dù chết cũng phải đội mồ lên vì tức mất, ngươi đã hành ta đến mức này mà bảo là chưa đã à, tức chết người, à không, tức chết rắn mà, đâu phải ai cũng biến thái như ngươi đâu. Nhưng quả thật thì mãng huynh đã bị Tiên Nhi hành hạ chết thật, mặc niệm ba giây vì sự ra đi của mãng huynh.


/21