Phiền Toái

Chương 113 - Đáp lễ (1)

/113


Cuối cùng Chu Sùng vẫn là lì lợm la liếm mà đi theo Viên Trường Khanh tới nhà San Nương.

Ngũ lão gia cảm khái chuyện Lâm nhị tiên sinh một hồi xong, liền mang theo Viên Trường Khanh cùng Chu Sùng đi hậu viện gặp phu nhân.

Quả nhiên như Viên Trường Khanh tính toán, phu nhân vừa thấy mặt liền hỏi Viên Trường Khanh hiện tại đang ở nơi nào, nghe nói hắn ở trong nhà tiên sinh liền quay đầu nói với Ngũ lão gia: “Chẳng mấy ngày nữa là đến Tết Trung Thu, lúc này mà ở trong nhà người khác như vậy thật là bất tiện, không bằng sửa soạn khách viện cho Trường Sinh qua ở đi.”

Giống như tất cả cha vợ khó tính khác, trong lòng Ngũ lão gia đối với Viên Trường Khanh còn tồn tại không ít khúc mắc, Ngũ phu nhân thì lại đúng tiêu chuẩn mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa ý. Hơn nữa Viên Trường Khanh cũng mất nơi nương tựa từ nhỏ, khiến phu nhân cảm thấy đồng bệnh tương liên sâu sắc. Từ khi hai nhà đính thân xong, đến cả đại danh phu nhân cũng không gọi nữa, chỉ gọi nhũ danh đã lâu không ai gọi của hắn “Trường sinh”.

Ngày thường, chuyện phu nhân đã mở miệng thì Ngũ lão gia đều không phản đối. Vậy mà chuyện này thì Ngũ lão gia lại phản bác lại. Ngũ lão gia cười đáp lời phu nhân: “Đó là nhà ân sư dìu dắt hắn từ nhỏ, có thể có cái gì không tiện? Hắn còn muốn phấn đấu cầu học, ở cùng lão sư càng có thể tinh tiến việc học. Nếu phu nhân đau lòng hắn thì thường xuyên đưa đồ ăn đồ dùng sang cho hắn là tốt rồi.”

Thế là tính toán toàn vẹn của Viên Trường Khanh cứ như vậy rơi vào hư vô :v.

Chỉ chốc lát sau, Phương ma ma tới báo, nói là đại cô nương ở Bát Phong các thiết trà bánh, phu nhân liền cười với Viên Trường Khanh nói: “Đi thôi.”

Có câu “Lý không thắng được tình”, dân phong Đại Chu dù có cởi mở hơn so với tiền triều thì nam nữ kết giao vẫn là tối kỵ, nhưng thật ra đối với các cặp đôi đã đính hôn, tình đời có vẻ phá lệ khoan dung. Chỉ cần có người giám hộ bên cạnh, hai người ngồi ở một chỗ cười nói uống trà tâm sự cũng được người đời cho phép —— đương nhiên, bị vài người chê cười vài câu cũng là khó tránh khỏi.

Bởi vậy, phu nhân cười cười khiến cho Viên Trường Khanh cảm thấy mất tự nhiên một trận. Mất công hắn luôn luôn ổn trọng, liền đỏ mặt đứng dậy hướng phu nhân cảm tạ. Xoay người ra ngoài, hắn vừa mới muốn hỏi Phương ma ma vài câu về thương thế của San Nương, không ngờ Chu Sùng cũng đi theo hắn ra.

“Ngươi ra đây làm cái gì?” Viên Trường Khanh hỏi.

“Ta cũng đi theo lời mời của tiểu…… của Thập Tam nhi.” Chu Sùng cười nói.

Mắt Viên Trường Khanh lập tức liền nheo lại -_--_--_-.

Ngũ lão gia ở trong phòng nghe được, cười nói: “Đúng đó, San Nhi nói được ngươi tặng trà tốt, phải đáp lễ cho ngươi.”

Có Ngũ lão gia chống lưng, Chu Sùng đắc ý nhìn thoáng qua sắc mặt khó ở của Viên Trường Khanh, trở tay giữ chặt hắn nói: “Nhanh lên, tiểu…… Thập Tam nhi là không kiên nhẫn nhất, tới chậm là nàng liền mắng chửi ngươi đó.”



Phương ma ma nghe xong cười nói: “Ngũ hoàng tử lại nói xấu cô nương nhà chúng ta đi, đợi cô nương biết, lúc đó mới thực sự là muốn mắng người chửi nhé.”

Chu Sùng buông ống tay áo Viên Trường Khanh, chạy qua ôm lấy đầu vai Phương ma ma, cười nói: “Ma ma cứu ta .”

Thấy Chu Sùng cùng hạ nhân Hầu gia quen thuộc đến vậy, trong lòng Viên Trường Khanh dâng lên một trận cổ quái, liếc xéo hắn nói: “Ngươi thân thiết với cả nhà Thập Tam nhi từ bao giờ vậy?”

Chu Sùng không thèm để ý nói: “Ta ở trong thị trấn cũng chỉ quen biết người hai nhà, ngoài Lâm gia thì chính là nhà bọn họ, thường xuyên qua lại, tự nhiên liền thân thiết.”

Mắt Viên Trường Khanh chợt lóe lên, nói: “Ngươi vẫn nên hồi kinh đi, trong kinh ngươi quen biết nhiều người.”

“Nhưng trong kinh phiền toái cũng nhiều.” Chu Sùng cười nói, quay đầu lại hỏi Phương ma ma, “Không biết cô nương nhà các ngươi còn bánh đậu xanh không, lần trước ăn khá ngon, thế mà lại bị Hầu Quyết đoạt mất miếng cuối cùng.”

Phương ma ma che miệng cười nói: “Ngài thật là biết nói đùa, trong cung cái gì mà chẳng có, lý nào lại thèm mấy thứ này.”

Viên Trường Khanh bỗng nhiên nói: “Hắn không phải đói bụng, hẳn là đói con mắt.”

Nói chuyện một lát đã tới Bát Phong các rồi.

Lúc này tuy rằng San Nương đã có thế đi vài bước nhưng còn cà nhắc, nàng không muốn mất mặt trước mặt người khác, liền sớm đã ở trong Bát Phong các chờ Viên Trường Khanh tới. Thấy Chu Sùng cùng Viên Trường Khanh một đường đi tới, nàng cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, đỡ bàn đứng lên, hướng hai người kia thi lễ.

Viên Trường Khanh còn chưa mở miệng, Chu Sùng đã nhanh nhảu đi qua làm bộ đỡ nàng một phen, cười nói: “Trên đùi ngươi còn có thương tích mà, đa lễ như vậy làm cái gì.” Lại cướp lấy vị trí bên tay trái nàng ngồi xuống, nói: “Nghe Sơ Nghi tiên sinh nói, ngươi có đáp lễ cho ta?” —— hoàn toàn một bộ dáng đảo khách thành chủ.

Mắt Viên Trường Khanh không khỏi trầm xuống ba phần.

San Nương cười nói: “Không biết ngươi cũng tới, ta gọi người mang tới cho ngươi.” Sau đó quay đầu phân phó Lục An một tiếng, quay đầu lại liền thỉnh Viên Trường Khanh ngồi xuống bên phải nàng, nói: “Ta còn tưởng ngươi phải qua trung thu mới có thể trở về.”



Nếu là trước đây, đánh chết Viên Trường Khanh cũng không chịu nói như vậy, nhưng lúc này có lẽ là bị Chu Sùng kích thích, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn San Nương nói: “Ngày mai là sinh nhật ngươi, không nên bỏ lỡ.”

San Nương ngẩn ra o_O.

Chu Sùng giương mắt nhìn Viên Trường Khanh, đột nhiên nghiêng người ghé sát vào San Nương, cố ý làm bộ khe khẽ nói nhỏ cùng nàng, chê cười Viên Trường Khanh: “Thấy không, thấy không? Đây chính là kỹ xảo nói chuyện, ta về sau phải học hỏi rồi. Rõ ràng là hắn tình cờ gặp dịp, thế mà nói vậy nghe cứ như hắn tình thâm ý trọng thực sự ấy.”

San Nương bị hắn chọc đến nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Viên Trường Khanh, nàng lại đột nhiên sửng sốt.

Muốn nói về Viên Trường Khanh theo cách nói của người hiện đại thì chính là một khuôn mặt Pokerface* trời sinh, rất khó nhìn ra cảm xúc hắn phập phồng. Vậy mà lúc này liếc mắt một cái, bỗng nhiên San Nương chú ý thấy hắn hơi hơi khẩn trương nhấp môi mỏng, lại còn không vui nheo nheo mắt…… Không quá rõ ràng nhưng vẫn khiến San Nương nhìn ra, hắn đang không cao hứng …… Không, nói không cao hứng còn nhẹ, bằng việc hắn thường luôn luôn khắc chế, lúc này hẳn đã có chút phẫn nộ rồi, San Nương nghĩ.

*Pokerface: mặt không nhìn ra cảm xúc -_-. Chơi bài poker thường nhìn mặt nhau để đoán bài trong tay. Ai che dấu cảm xúc tốt thì có thêm cơ hội thắng. (Editor)

Có thể nói, về điểm này, San Nương kiếp trước và Viên Trường Khanh rất giống nhau, chính là trong lòng có bực bội bất mãn thế nào, nàng cũng luôn che giấu cảm thụ chân thật của mình trước mắt người khác. Chỉ đến sau khi trọng sinh nàng mới thay đổi phong cách —— có chọc tức chết người khác, cũng tuyệt không chịu để chính mình chịu một phân ủy khuất. Hào hứng quậy phá như vậy xong, nàng liền không khỏi càng thêm cảm thương cho chính mình trước kia. Hiện giờ nhìn Viên Trường Khanh nén giận giống y như nàng trước kia, nàng đột nhiên liền mềm lòng.

Vì thế nàng thu lại ý cười, cầm ấm trà đứng lên, muốn rót cho hắn một ly.

Viên Trường Khanh nhanh chóng đứng lên, tiếp nhận ấm trà từ trong tay nàng, bảo: “Ngươi ngồi xuống đi.” Hắn một bên duỗi tay lấy cốc trà của nàng một bên hỏi nàng, “Trên đùi cảm thấy thế nào? Còn đau nhiều không?”

“Sớm đã không còn đau, cũng có thể đi được hai bước, nhưng đi đường khập khiễng cà nhắc đến khó coi.” Nhìn động tác hắn như nước chảy mây trôi, San Nương sâu kín thở dài, “Ta có chút sợ hãi ta sẽ thật sự què.”

Viên Trường Khanh rót trà xong, nâng lên cốc trà lên thổi thổi, ánh mắt lướt qua giữa hàng mi rậm nhìn về phía San Nương, “Có cái gì mà phải sợ.” Hắn nói.

San Nương cũng nâng mắt lên, liền chạm phải ánh mắt hắn.

Hắn bắt chước nàng nhìn lại, cong cong đuôi mắt.

Hắn chỉ nói sáu chữ như vậy, San Nương vẫn từ trong ánh mắt hắn nhìn ra, hắn đây là đang trêu ghẹo nàng. Ngụ ý hắn chưa nói hết chính là —— dù sao nàng đã đính thân, hơn nữa hai người bọn họ ước định rõ ràng, chỉ có nàng mới có thể từ hôn, nếu nàng không muốn từ hôn, hắn liền đúng hẹn cưới nàng

/113