Ông Xã Tổng Tài, Ngoan Ngoãn Nghe Lời

Chương 6: Lưu luyến không rời

/1417


Chương 6: Lưu luyến không rời

“Ông Tư Đồ, tôi xin lỗi, lúc sáng dậy con gái tôi bị sốt cao, giờ vẫn đang ở viện truyền nước, cha nó đang ở tỉnh khác, tôi thực sự không thể đi ngay được…… e là phải đến chiều mới có thể đi làm, tôi bị con gái làm cho mụ mị đầu óc, quên mất gọi điện thoại!”

Khi anh gọi điện hỏi dì giúp việc trong nhà, đối phương rất áy náy nói như vậy, trong giọng nói còn có sự lo lắng cho con gái ốm, vì vậy anh mới buông một câu, “Không sao, tôi có thể tiện đường đưa nó đến nhà trẻ.”

Chiếc Cayenne màu đen phóng trên đường, khi đèn tín hiệu dừng lại, Tư Đồ Thận không nhịn được nhìn sang bên cạnh.

Trên ghế phụ, cậu bé mặc một bộ đồ rằn ri và một chiếc ba lô cùng hoa văn rằn ri, ngồi thẳng lưng ở đó, không hề nhúc nhích, ánh mắt của anh nhìn xuống đôi giày da thắt dây rồi dừng lại vài giây.

Khi ra khỏi nhà, anh chỉ tự lấy giày của mình từ trong tủ giày ra thay, chợt nhớ ra điều gì đó, anh mới có chút buồn bực cau mày quay đầu lại nhìn.

Cậu bé sớm đã đeo xong ba lô, đang ngồi xổm ở đó để xỏ giày, những ngón tay ngắn ngủn đang mân mê những sợi dây giày phức tạp, rất nhanh liền thắt xong, sau đó ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt vâng lời.

Tư Đồ Thận thực sự thừa nhận rằng anh không phải là một người cha đạt yêu cầu, anh không biết cách chăm sóc một đứa trẻ.

Nhưng Châu Châu mới năm tuổi đã có thể tự mình làm mọi việc. Còn nhớ trong bữa ăn tuần trước, khách hàng dắt theo đứa con gái đã học lớp 3 đi cùng, cô bé đang nghịch ngợm trong bữa ăn chạy đến bên cha, giơ chân lên, nũng nịu nói: Cha ơi, dây giày tuột rồi, màu buộc lại giúp con!

Lúc này, đôi mắt đen sáng kia đang ngắm nhìn nội thất bên trong xe, mỗi lần nhìn đến đâu, ánh mắt đều là tràn đầy hứng thú.

Thật ra kết cấu bên trong xe SUV cũng không kém quá nhiều, Tiểu Châu Châu thường xuyên ngồi xe của mẹ, nhưng vẫn không nhịn được quan sát cẩn thận, không muốn bỏ qua bất kỳ chỗ nào, thậm chí trong lòng còn có một giọng nói kích động hét lên: Đây là xe của cha, xe của cha!

Lúc này không phải là giờ cao điểm đi làm, vì vậy đường xá rất thông thoáng, khoảng chừng mười lăm phút, anh đã dừng xe trước cổng nhà trẻ.

Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn tòa nhà màu xanh da trời của nhà trẻ, mím môi, sau đó bắt đầu cúi đầu cởi dây an toàn trên người, rồi mở cửa xe bước xuống, động tác rõ ràng có hơi chậm chạp.

Tư Đồ Thận đương nhiên nhìn ra sự lưu luyến không rời của cậu bé, vì vậy anh để mình kiên nhẫn hơn bình thường một chút, cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng đó truyền đến.

“Cảm ơn cha đã đưa con đi, vậy…… con đi học đây!”

Anh không lên tiếng, chỉ hờ hững gật đầu, coi như đáp lại đứa trẻ.

Tiểu Châu Châu mím môi, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng với vẻ mặt nghiêm túc của cha, cuối cùng chỉ mở cửa nhảy xuống xe.

Không quan tâm đến cậu bé vẫn không ngừng vẫy tay chào tạm biệt mình, Tư Đồ Thận khởi động lại xe rời đi, nhưng khóe mắt lại không khỏi liếc nhìn gương chiếu hậu, trong đó cậu bé đang đưa ra tấm thẻ đeo trên người cho bảo vệ xem, sau đó bước vào một cách quen thuộc.

Lái xe được một đoạn, người đàn ông bẻ lái sang phải, chiếc Cayenne màu đen dừng lại bên đường.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, anh lấy trong hộp thuốc ra một điếu thuốc rồi châm lửa, mùi thuốc lá nhanh chóng lan ra, giữa làn khói, thần sắc trong đôi mắt đen kia khiến người ta không thể phân biệt.

Sau khi hút hết một điếu thuốc, sự khó chịu trong lòng Tư Đồ Thận dường như mới miễn cưỡng tiêu tan.


/1417