Ông Xã Tổng Tài, Ngoan Ngoãn Nghe Lời

Chương 3: Trực tiếp

/1417


Chương 3: Trực tiếp

“Mẹ ơi, có phải…… cha thực sự rất ghét con không?” Cậu nhóc ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, giọng nói thì thầm, âm cuối nghẹn ngào.

Tần Tô, người luôn miệng lưỡi nhất khi đối mặt với khách hàng thời gian qua, lúc này lại có chút hoang mang khi bị con trai hỏi.

Tư Đồ Thận không thích cuộc hôn nhân này, không thích cái nhà này, không thích cô, thậm chí cũng…… không thích Châu Châu.

Từ lúc mang thai đến lúc sắp chuyển dạ, sự chào đời của đứa trẻ này không phải là điều anh muốn, mà là do cô kiên quyết gả cho anh, nên cô có thể hiểu, hiểu được tất cả sự không cam tâm, không hài lòng và không tình nguyện của anh.

Khi anh ôm một nữ ngôi sao có một cái tên hay đi “công tác” ở nước ngoài, con của họ chào đời, với sự tức giận của bà nội, anh đến bệnh viện, nhưng không đến ôm con dưới sự ngưỡng mộ của mọi người. Một cái, thực sự chỉ nhìn một cái, sau đó lặng lẽ rời đi mà không nói lời nào.

Tần Tô ngồi trên sô pha, vươn tay ôm con trai vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn của cậu.

Cặp lông mày nam tính như nhau, đôi mắt đen sáng như nhau, kể cả sống mũi cao cũng đều như được tạc từ cùng một khuôn với Tư Đồ Thận, cậu nhóc càng lớn càng giống anh……

“Châu Châu, sao cha lại ghét con được, không được nghĩ linh tinh, cũng không được nói linh tinh!”

“Nhưng mà…… nhưng con đã cho cha xem bức tranh sáp màu mà con đã được giải nhất ở trường mẫu giáo, cha nói sao cũng được, không liên quan đến cha, hơn nữa…… cha còn nói con kiêu ngạo, tự mãn, khiến cha thấy mất mặt……” Cậu nhóc càng nói giọng càng nhỏ, trong mắt lại ngân ngấn nước.

Tần Tô ngoài mặt không có gì, nhưng trong lòng lại rất đau.

Thậm chí, cô có thể tưởng tượng được, con trai nhìn thấy cha khó khắn lắm mới về nhà, vừa hưng phấn vừa gượng gạo muốn thể hiện bản thân, nhưng lại bị dội một gáo nước lạnh thấu tim.

“Châu Châu, chẳng phải là mẹ đã nói với con rồi sao, cha không ghét con, cha…… rất yêu con! Cha nói như vậy là vì cha làm việc mệt quá, cha vừa giúp mẹ lấy được một mảnh đất rất nhiều tiền đó! Lúc con mệt thì tâm trạng cũng không tốt có đúng không?”

“Thật không ạ?” Cậu nhóc tuổi còn nhỏ nên rất dễ bị thuyết phục.

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của con trai trong lòng, Tần Tô cố gắng giữ nụ cười trên mặt không đổi, khẳng định đáp: “Thật.”

Đây không phải là lần đầu tiên cô nói dối như vậy, nhưng mỗi lần như vậy, vẫn rất khó khăn.

“Lúc mẹ đi làm về đã mua củ sen mà con thích ăn nhất trong siêu thị, buổi tối chúng ta làm món thịt xào củ sen có được không? Thêm món súp trứng tôm nõn nữa?” Tần Tô dùng đồ ăn để đánh lạc hướng sự chú ý của con trai.

Quả nhiên, cậu nhóc lập tức nín khóc và cười, miệng réo lên: “Ồ yeah, con muốn ăn thịt xào củ sen và súp trứng!”

Đuổi theo bóng dáng nhỏ bé của con trai đang chạy nhảy vào phòng bếp, Tần Tô dừng lại ở cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, trong thư phòng có ánh đèn ấm áp, nhưng lại cách xa thăm thẳm.

******************************

Đêm đầu xuân ở miền Bắc trời rất lạnh.

Cho dù có cửa sổ kín gió, Tần Tô vẫn kéo từng lớp rèm vừa dày vừa nặng vào, sau đó mới nhẹ nhàng bước lại bên giường, vén chăn lên nằm xuống.

Dường như bị ảnh hưởng bởi chuyện ban ngày, cậu nhóc vẫn cau mày trong giấc mơ, cái miệng nhỏ vô thức mấp máy.

“Con ngoan, ngủ đi, yên tâm mà ngủ, có mẹ ở đây.” Cô dùng ngón giữa nhẹ nhàng vuốt thẳng chỗ giữa hai lông mày của con trai, thì thầm vào tai con.

Cảm nhận được sự che chở của mẹ, Tiểu Châu Châu dần dần ngủ ngon.

Tần Tô vẫn luôn ngủ không sâu, cho nên khi có tiếng mở cửa ở phòng ngủ bên cạnh, cô đã tỉnh rồi, sau đó tiếng bước chân vững vàng càng lúc càng lớn.

“Kẹt ~~”

Cánh cửa chạm nổi màu trắng bị đẩy ra, Tư Đồ Thận đứng ngược sáng, cơ bụng sáu múi đều đặn, trên người chỉ có một chiếc khăn tắm quấn ngang hông ôm lấy bờ mông cường tráng.

Tần Tô vội vàng ngồi dậy, sợ con trai bị đánh thức, sau đó mới chậm rãi ngước mắt nhìn anh.

“Tần Tô, tôi muốn.”

Biểu cảm của người đàn ông không thay đổi, trực tiếp nói ra ham muốn trong lòng.


/1417