Ông Xã Tổng Tài, Ngoan Ngoãn Nghe Lời

Chương 28: 120

/1417


Chương 28: 120

Tư Đồ Thận nheo mày, lấy ra một điếu thuốc châm hút, hút được hơn nửa điếu, giữa lông mày cũng dần giãn ra, nhưng lại có chút gì đó thắc mắc.
Đúng thế. Chẳng qua chỉ là ăn một bữa cơm, anh dễ dàng mất bình tĩnh như thế sao?

Càng huống hồ, người đó là Tần Tô, Tần Tô mà anh luôn từ chối, không muốn nhìn thêm chút nào.
“Thận tổng?” Trợ lý nhìn anh nheo mắt không lên tiếng, không hiểu được tâm tư của anh, cho nên gọi.
“Không sao, cậu ra ngoài đi. Buổi tối còn phải ngồi máy bay đi, cậu đem những tài liệu cần thiết chuẩn bị cho kỹ.” Tư Đồ Thận giơ tay biểu thị, thần sắc trong mắt lại như thường.

“Vâng!” Trợ lý gật đầu, sau đó liền rời đi.

Hút hết một điếu thuốc, Tư Đồ Thận nhắm mắt dựa vào sau ghế, dường như là mệt mỏi.
Quay lại thành phố H, đã là ba ngày sau.
Xuống máy bay quay về nội thành, đã là hơn nửa đêm, Lộ Thiệu Hằng còn gọi điện bảo anh đi tụ tập, nhưng anh chỉ muốn về ngủ một giấc.
Sau khi nhập mật mã, cánh cửa điện tử chống trộm mở ra, anh thay dép rồi đi vào nhà, lên lầu cởi áo khoác.
“Mình không đi đâu.” Anh cầm điện thoại, mệt mỏi nói.

“Này, cậu không phải đấy chứ! Mất hứng thế à, có còn là anh em không đấy! Hôm nay tâm trạng mình không tốt, mình không biết, cậu mau đến uống với mình....” Lộ Thiệu Hằng có chút men rượu, không còn ngang ngược như bình thường, liên tục lải nhải.
“Cậu tìm người khác đi.” Anh nói thẳng luôn.
“Mình ngày mai phải về đơn vị rồi, cậu không đến nói an ủi mình một chút sao!” Lộ Thiệu Hằng tiếp tục phát huy mồi chài.
“Thuận buồm xuôi gió.” Tư Đồ Thận nhếch môi, ném ra một câu.
“Hừ! Tư Đồ, cậu nói thật đi, cậu mệt có phải vì thể lực bị hao mòn quá nhiều không? Cậu ghét con vợ nhà cậu như thế, nhưng lại thích làm chuyện đó với cô ta, chơi gì mà mâu thuẫn như thế! Nếu không, hừm, có phải cô ta có bùa chú gì, khiến cậu không thoát ra được không?” Lộ Thiệu Hằng xù lông, khua môi múa mép.
“Cút.” Tư Đồ Thận tắt điện thoại.
Đến bậc thang cuối cùng, đi qua phòng ngủ chính, bên trong còn có ánh đèn yếu ớt. Anh liếc nhìn, không dừng lại mà tiếp tục đi sang phòng ngủ bên cạnh.
Chỉ là lờ mờ nghe thấy bên trong có tiếng gì đó rất nhỏ, gần như có chút đáng nghi.
Tư Đồ Thận bặm môi, bàn tay đặt lên tay nắm cửa của phòng ngủ, ánh mắt nhìn về phía phòng ngủ chính.
“Xoảng…”
Có âm thanh thứ gì đó bị rơi xuống đất, còn có cả tiếng kêu của người phụ nữ, bước chân anh không có cách nào không chế được mình, đã nhanh chân quay lại đường cũ.
Gõ cửa hồi lâu không có động tĩnh, anh đẩy cửa vào, bên trong ánh sáng rất tối, chiếc đèn trên bàn rơi trên đất, ở bên cạnh, người phụ nữ đang ôm bụng phải, đau đớn quằn quại ở đó.

“Tần Tô…?” Tư Đồ Thận nhanh chân bước đến, không hiểu gì, gọi.
Bàn tay vừa chạm vào da thịt cô, đã bị nhiệt độ bên trên làm cho giật nảy, còn khuôn mặt đó lại trắng bệch tái xanh.
Tần Tô bị anh gọi còn có chút ý thức, đưa tay giữ lấy anh, dồn hết sức nói, “Tư Đồ Thận…anh có thể giúp, giúp tôi. Giúp tôi gọi 120…”


/1417