Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 132: Để tùy bị giày vò

/3410


Chương 132: Để tùy bị giày vò

“Làm sao bây giờ? Anh không bị thương chứ?” Phương Trì Hạ chưa từng gặp tình huống này, lúc này khẩn trương muốn chết.

Khách du lịch cũng gặp loại chuyện này, đây là cô không nghĩ đến.

Lạc Dịch Bắc ngày hôm qua đưa cô đi gặp mấy vị phu nhân quý tộc liền trở về, nào có mang súng gì?

Nhưng mà hình như chỉ có cô bất an, anh từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, thậm chí còn có tâm tư trêu chọc cô “Em rất khẩn trương sao?”

“Đúng vậy a, em rất khẩn trương nên anh trước hết nghĩ cách giải quyết đám người kia đi!”Phương Trì Hạ lúc này tim đập thình thịch, đang lo lắng hai người nên làm thế nào để giải quyết tình huống trước mắt, Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên đẩy cô xuống biển “Nhảy xuống đi!”

Hành động của anh vô cùng nhanh, một giây trước rõ ràng còn tản mạn nói chuyện với cô, một giây sau liền làm ra hành động này, đừng nói là Phương Trì Hạ mà mấy người đàn ông phía sau cũng không có nghĩ đến.

Chờ đến khi hoàn hồn lại, trên mặt biển đã không còn thân ảnh hai người..

“Thất thần cái gì, mau đuổi theo!” Tên cầm đầu nhanh chóng ra lệnh, mang theo một đám người chạy ra phía bờ biển.

Phương Trì Hạ bị Lạc Dịch Bắc ôm ở trong biển, mũi miệng sặc không ít nước biển, đặc biệt khó chịu,

Trên mặt biển vang lên tiếng súng “Phanh” “Phanh”, viên đạn xuyên qua mặt nước, làm nổi lên không ít bọt nhỏ, còn đám người kia vừa chạy vừa hô hô băng tiếng Ý.

Phương Trì Hạ thiếu không khí bắt đầu chóng mặt, chỉ nghe thấy mấy người kia dường như nói cái gì “tuyệt đêm”

Kì thật nếu hơi chút hiểu biết về thế giới hắc bạch liền biết có ý gì.

Nhưng mà thế giới của Phương Trì Hạ trước nay chỉ có trường học, đi làm, so với giấy còn trắng hơn, đối với từ này đương nhiên lạ lẫm.

Kĩ năng bơi của cô cũng không tốt, chỉ tính là biết bơi.

Khi còn bé có phát sinh chút chuyện nên cô đối với chuyện này có chút chướng ngại tâm lí, rơi xuống biển cả người đều giao cho Lạc Dịch Bắc.

Lúc này sóng biển từng đợt từng đợt vỗ đến, cơ thể hai người trong biển trôi nổi, Phương Trì Hạ đã cực kì thiếu không khí, ý thức mơ hồ, lúc sau xảy ra chuyện gì cũng không biết.

Khi tỉnh dậy thấy hai người đang ở trong khu rừng rậm, bên cạnh có một dòng suối nhỏ, đại khái là nhánh sông nào đó ra biển.

Lạc Dịch Bắc đang ngồi bên đống lửa, đang nướng cái gì đó.

“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Cô vài bước đi qua, đến bên cạnh anh ngồi xuống, ánh mắt nhìn bốn phía.

“Không biết.” Lạc Bắc Dịch quay qua cô nói mấy chữ, tiếp tục nướng đồ trong tay.

Phương TRì Hạ bị mấy lời kia của anh đánh gục.

Ở nơi hoang vu không biết phương hướng gì thế này mà anh còn bình tĩnh như vậy?

Phương Trì Hạ nhìn anh một cái, thấy anh không có vẻ gì là sốt ruột thì tự mình đứng lên di chuyển xung quanh.

Lạc Dịch Bắc cứ như cũ nướng đồ, mặt không thay đổi chỉ một chút.

Anh kì thật cũng không vội vã tìm đường, Phương Trì Hạ đang làm cái gì anh cũng chưa nhìn một cái, hoàn toàn bộ dáng tùy ý cô.

Phương Trì Hạ đi xung quanh nhìn một chút, lại nhìn dòng sông, rồi nhìn loại cây ở trong rừng, còn ngồi chỗm hỗm trên mặt đất không biết cái gì sau đó phủi bụi bặm đứng dậy.


/3410