Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 62 - Chương 66

/64


CHương 66:

 

Không!

 

Mình không dễ dàng gì mới được ở bên cạnh A Dục, mình không thể mắt đi anh áy.

 

“Lâm Quán Quán! Chị dám!”

 

Sắc mặt Lâm Quán Quán trở nên lạnh lùng.

 

Cô cười nhạo Lâm Vi, nói: “Dám hay không thì cô có thể thử xem, tôi dám quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mấy người thì đương nhiên đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ! Còn cô….đừng có xem tôi là Lâm Quán Quán dễ bị bắt nạt ba năm trước nữa. Chúng ta cứ thử đấu một trận xem xem ai mới là người chết thảm.”

 

“Lâm Quán Quán, rốt cục cô muốn thế nào?”

 

“Thu lại dáng vẻ đáng thương đó của cô đi, tôi không mắc bẫy.”

 

Lâm Quán Quán vỗ võ túi xách nhắc nhở Lâm Vi, “Cô đó, tốt nhất là trở về nhà nói với mẹ cô một chút, chuyện năm đó chỉ có mấy người chúng ta biết. Tôi nhất định phải nhắc nhở cô, chỉ cần tôi nhìn thấy tư liệu của tôi ở trên báo…không cần biết người tung tin đó là ai thì tôi cũng sẽ công khai toàn bộ tin tức trong tay tôi cho truyền thông.”

 

Một câu nói chặn hết mọi đường của Lâm Vi.

 

Lâm Vi tức muốn hộc máu.

 

“Không nói nhiều nữa, nếu như chúng ta đã nói xong rồi thì tôi đi trước, sau này chúng ta ở đoàn làm phim thì tự dựa vào bản lĩnh của mình.”



 

Nói xong, Lâm Quán Quán không thèm để ý sắc mặt Lâm vi khó coi như nào mà cười một tiếng rồi xuống xe.

 

Xuống xe!

 

Không khí bên ngoài thật tươi mới, Lâm Quán Quán nhẹ nhàng hít thở, cảm giác khó thở trong lồng ngực cũng giảm đi nhiều.

 

Hứa Dịch nói cho cô biết nữ chính của bộ phim “Uyễn phi truyện” là Lâm Vi thì cô đã biết nhất định sẽ có ngày này vì vậy đã phái Hứa Dịch đi điều tra chuyện trước kia.

 

Hứa Dịch quả là thần thông quảng đại, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã tìm ra chứng cứ làm thuyền bị lật ba năm trước.

 

Hôm nay, những thứ đó quả nhiên đã có tác dụng.

 

Lâm Quán Quán đứng ở cửa xe nghe tiếng đồ vật trong xe vỡ thì mỉm cười một cái.

 

Ôi ôi!

 

Quả nhiên là sống thoải mái quen rồi, ngay cả một chút năng lực chịu đựng cũng không có.

 

Đây mới chỉ là bắt đầu.

 

Lâm Vi đập hết đồ trong xe vẫn không nguôi giận, cô ta mắt đỏ hoe ngồi trong xe thở một cách bực tức.

 

Lâm Quán Quán!



 

Lâm Quán Quán!

 

Sự tồn tại của chị là một sai lầm.

 

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hai người ở cùng nhau thì mọi ánh nhìn đều dồn về phía chị! Dựa vào cái gì!? Dựa vào vẻ bề ngoài xinh đẹp sao?

 

Hồi bé thì tranh bó với tôi, lớn lên thì tranh đàn ông với tôi!

 

Lâm Quán Quán!

 

Sao chị lại không chết!? Sao chị lại không chết!

 

Ba năm trước, rõ ràng mẹ nói là đã đẩy chị ta xuống biển, sao chị ta không giống với người mẹ hèn hạ của chị ta, chết thảm đến nỗi ngay cả xương cũng không tìm thấy.

 

Chết?!

 

Lâm Vi đột nhiên sững sờ.

 

Cùng lúc đó, cô ta nở nụ cười, đúng vậy, chỉ cần chị ta chết đi…tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết.

 

Vừa đi ra khỏi đoàn làm phim thì Lâm Quán Quán lại bị một người khác ngăn lại.

 

*Cô là Lâm tiểu thư phải không?”

/64