Ông Xã Quân Nhân Thô Bạo

Chương 8: Chỉ cần hôn nhân

/184


Chương 8: Chỉ cần hôn nhân


Bất kể đối mặt với khó khăn nào, thì đều phải nỗ lực khắc phục, không bao giờ được lùi bước, đây chính là chất lượng của một đạo diễn chuyên nghiệp.


Không thể vì Lục Diệu mà từ bỏ.


Ôn Ngôn đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình để ngày hôm sau chuyên tâm làm việc. Cô triệu tập phó đạo diễn và biên kịch để biết rõ tiến trình quay vào giai đoạn trước đó của họ. Toàn bộ quá trình đều gọi video cho Tân Nhiễm, sau khi đã nhất trí được với nhau, cả một buổi trưa cô ở trong phòng xem những cảnh quanh mà bọn họ đã quay trước đó.


Cô phát hiện ra trong những hình ảnh này không có Lục Diệu.


Rõ ràng trúng thầu văn án chú trọng vào nhiệm vụ của thượng tướng trẻ tuổi Lục Diệu, mới ba mươi tuổi nhưng quân hàm của vị thượng tướng này gây rất nhiều tranh luận. Bởi vì trước kia, bình quân của các vị tướng lĩnh đều là bốn mươi bảy tuổi.


Lần này tuyên truyền quân khu Hoa Bắc mục đích cũng là vì xứng danh vị thượng tướng trẻ tuổi này.


Phó đạo diễn Trịnh Dân Lập oán giận nói đáp án cho Ôn Ngôn.


“Đạo diễn Ôn, vốn dĩ tiến trình quay chụp hiện tại của chúng ta bị đình trệ không chỉ bởi vì đạo diễn Tân nhập viện mà nhân vật lớn trong quân khu không chịu tiếp nhận phỏng vấn của chúng ta. Hiện tại chúng ta đều đã phỏng vấn xong những bộ đội dẫn đầu trong quân khu rồi, nhưng mà thượng tướng Lục Diệu, đừng nói là phỏng vấn cậu ta, ngay cả gặp anh ta cũng không thể.”


Tân Nhiễm cũng nói ở quân khu Hoa Bắc này Lục Diệu là người khó gặp nhất, nhưng bên trên yêu cầu phải có phân đoạn phỏng vấn cá nhân anh, nếu không làm sao mà xứng danh anh?


…..


Ôn Ngôn chủ động thêm Wechat của Lục Diệu, lần đầu tiên không được chấp nhận, lần thứ hai thì cô viết thêm một cái ghi chú “Anh Tứ, em là Ôn Ngôn.” Lúc này mới được chấp nhận.


Ôn Ngôn không muốn ái muội với anh nữa, lần này ngả bài thêm Wechat là vì công việc.


Hơn mười phút sau, Lục Diệu trả lời cô. “Em muốn ăn gì vào bữa tối?”


[Đồ ăn Giang Nam hay món cay Tứ Xuyên? Ăn lẩu được không?]


Đây là không cho cô từ chối.


…..


Tám giờ tối, Lục Diệu phái xe đến đón Ôn Ngôn, là xe Volvo bình thường, cũng không gây sự chú ý cho người trong đoàn làm phim.


Nửa giờ sau đi đến một tòa nhà có vẻ ngoài cổ kính, sân trước được xây dựng theo kiến trúc Huy Phái, không có tên nhà hàng, nhưng ngoài cửa có không ít xe có giá trị xa xỉ. Ôn Ngôn biết hình thức nhà ăn giống như vậy chỉ tiếp đãi người quen, dựa vào danh tiếng đã dẫn khách, nếu đến cần phải đặt trước.


Thói quen của họ là nhìn hoàn cảnh trước, đây cũng là kiểu mà cô thích.


Lục Diệu vẫn chưa đến, Ôn Ngôn đi dạo trong viện trước. Khi cô đi đến ngoài cửa thì thấy một bóng người quen thuộc, lúc thấy rõ gương mặt kia cô còn định đi lên chào hỏi thì thấy có một cô gái tương đối trẻ tuổi đang đứng bên cạnh anh.


Không biết anh nói cái gì với cô gái nhỏ kia, cô gái nhỏ bĩu môi vẻ mặt uỷ khuất, xoa nước mắt ngồi lại trong xe.


Lục Diệu nhìn chiếc ô tô rời đi, anh mới xoay người đã nhìn thấy người ở trong viện. Biết cô đã thấy được, lúc ăn cơm anh cũng không giấu giếm chút nào. “Cô gái kia là em gái của đồng đội anh.”


Ôn Ngôn cũng không muốn biết anh và cô gái kia có quan hệ gì, cô cảm thấy mình không liên quan đến việc này. “Anh Tứ, tối nay thật ra….”


“Anh trai của cô ấy vì anh nên mới hy sinh.”


Không khí trong nháy mắt đọng lại, cũng bởi vì những lời này mà nặng nề hơn.


“Năm đấy anh hai mươi tuổi, anh trai của cô ấy Nguyễn Hoa là đội trưởng trong đội của anh, bọn anh được phái đến chợ phía Tây để chấp hành nhiệm vụ, nhiệm vụ thất bại, danh tính của anh bị bọn họ phát hiện. Lúc đó đội trưởng đã nói cho anh để anh trốn trước, vì nói cho anh biết mà thân phận của anh ấy bị lộ. Anh ấy giúp anh chạy khỏi bọn buôn ma tuý nhưng anh ấy lại bị nổ chết. Anh ấy chỉ có một người em gái sống nương tựa vào nhau, chính là cô gái nhỏ mà em nhìn thấy lúc nãy.”


Ôn Ngôn nghe hiểu, nếu lúc ấy đội trưởng không nói cho anh biết thì người chết chính là anh, cho nên anh đã thay thế đội trưởng quá cố kia chăm sóc em gái của anh ấy.


Nhưng tại sao anh lại muốn nói những lời này với cô?


“Ôn Ngôn, anh đã nói em rất thông minh.” Lục Diệu nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, anh đưa điếu thuốc vào chiếc gạt tàn ở cạnh bàn, “Lúc nãy em cũng đã nhìn thấy Nguyễn Ương ỷ lại anh thế nào, anh đến đây ăn bữa cơm với em cô ấy cũng phải đi theo.”


Hoá ra cô gái nhỏ kia tên Nguyễn Ương.


Nhưng Ôn Ngôn rất nể phục từ mà anh hình dung ra, rõ ràng là thích nhưng lại dùng từ ỷ lại để hình dung.


“Anh biết em không cần tình yêu.” Lục Diệu lại châm điếu thuốc bỏ vào trong miệng, đôi mắt hẹp dài híp lại. “Anh cũng giống như vậy, chỉ cần hôn nhân.”


/184