Ông Xã Quân Nhân Thô Bạo

Chương 10: Chỉ có tình dục, không có tình yêu

/184


Chương 10: Chỉ có tình dục, không có tình yêu


Mặt Ôn Ngôn nóng lên khi cứ bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô quay mặt sang chỗ khác. “Anh Tứ, chúng ta trở về đi.”


“Ừm.” Lục Diệu cũng không nói gì nữa.


Hai người sóng vai đi vào, ở giữa có mấy ngã rẽ, lúc này Ôn Ngôn mới biết hình như nơi này không giống với nhà chính.


Lục Diệu không muốn giấu cô, “Bố mẹ anh không tin em là bạn của anh, anh trai của em cũng không tin chuyện này.”


Không tin sao? Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc anh dắt cô đến nơi này?


Anh lại nói, “Anh ở trong tòa nhà này đã lâu.”


“....” Lúc này Ôn Ngôn mới hiểu ý của anh là gì, anh muốn diễn kịch trước mặt mọi người.


Đi vào trong tòa nhà này, nhìn cách trang trí có vẻ thiên về phong cách hiện đại hơn. Trong nhà bài trí cũng rất đơn giản, nhưng nó rất phù hợp với phong cách của anh.


Lục Diệu lấy một chai rượu vang đỏ ra khỏi hầm rượu, anh lấy hai cái ly, sau đó rót mỗi người một phần ba cái ly đó.


Ôn Ngôn nhận lấy ly rượu vang, cô đi quanh phòng khách một vòng, thưởng thức vài bức bích họa ở trên tường, những bức tranh này đều có chữ ký là “Ương.”


Nguyễn Ương?


“Nguyễn Ương cũng ở nơi này à?”


Lục Diệu nhấp một ngụm vang đỏ, máy sưởi trong nhà người phương Bắc hơi nóng, anh cảm thấy hơi ngột ngạt nên cởi hai chiếc cúc áo ra. “Bố mẹ anh nhận cô ấy là con nuôi, sau khi cô ấy đỗ Học viện Mỹ thuật thì vẫn luôn ở nhà họ Lục.”


“Cô ấy ở đây mấy năm rồi?”


“Ba năm, cô ấy ở ba năm rồi.”


Đã ở tận ba năm, nói như vậy Nguyễn Ương đã có quan hệ rất sâu với người nhà họ Lục, Ôn Ngôn có thể cảm nhận được lúc nãy Nguyễn Ương nhìn mình ghét bỏ đến thế nào và cả phản ứng của mẹ Lục lúc đó. Có lẽ người trong nhà họ Lục đều cảm thấy đứa con trai Lục Diệu và Nguyễn Ương có chút mập mờ, cho nên họ cũng nghĩ hai người là một đôi.


Nếu đúng là như vậy, tương lai sau khi cô và Lục Diệu kết hôn cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều rắc rối.


Dường như Lục Diệu nhìn thấu những gì mà cô đang suy nghĩ, “Mẹ anh không ngốc mà làm mối cho mối nhân duyên này, Nguyễn Ương là Nguyễn Ương, cô ấy là cô ấy.”


Ôn Ngôn hỏi, “Vậy sau khi gả đến đây em có cần phải chú ý điều gì? Hay có yêu cầu em phải làm gì không?”


“Em chỉ cần làm bà Lục cho tốt, còn những thứ khác không cần làm gì cả.” Khi Lục Diệu nói những lời này, ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô. “Anh đã nói rồi, em không cần phải hùa theo ai cả, em chỉ cần là chính em.” 


Sợ nhất phải đối diện với anh, Ôn Ngôn vừa định quay đầu né tránh ánh mắt của anh thì lại bị anh nhấc lên cao, “Có người đến đây.”


“....” Cái gì?


Lúc này, còn chưa đợi cô quay đầu nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ sát đất, Lục Diệu đã hôn vào môi cô, ngay sau đó mùi hương của người đàn ông hoà với vị rượu thấm vào tận xoang mũi của cô.


Hai mắt Ôn Ngôn trừng lớn, đầu óc cô trở nên trống rỗng.


“Nhắm mắt lại.” Anh mở miệng sát bên môi của cô, hay chiếc ly đặt ở trên đàn piano đằng sau cô. Anh ôm eo cô đến cạnh cánh cửa sổ sát đất, thở hổn hển ngậm lấy môi dưới của cô. “Dù sao thì chúng ta cũng phải làm cho bọn họ tin tưởng? Em hiểu không?” 


…..


15 phút sau.


Ôn Ngôn thở hổn hển lưng dựa vào cánh cửa sổ sát đất, toàn bộ son ở trên môi đã bị người đàn ông ăn hết, đầu lưỡi cũng bị anh mút đến tê dại, hai chân mềm nhũn, cánh tay không còn sức lực rũ xuống hai bên sườn. Cô nhìn thấy anh dùng ngón tay cái lau đi vết son dính ở trên môi, động tác cực kỳ câu nghười.


Rất nhanh cô đã không thở nổi, lần đầu tiên não trong tình trạng bị thiếu oxy đến như vậy, “Anh…. Bọn họ đi rồi sao?”


“Vẫn chưa.” Lục Diệu cúi đầu tựa cái trán lên trán của cô, bàn tay to lớn đặt ở eo cô vuốt ve nhẹ nhàng. Sau khi cảm thấy được cơ thể của cô căng chặt, đột nhiên anh ấn mông của cô vào giữa háng, “Ôn Ngôn, anh đã cho em một cuộc hôn nhân tự do, em có thể cho anh cái gì?”


Ôn Ngôn biết rất rõ vật đang cương cứng ở chỗ bụng nhỏ của cô là gì, giữa những người đã trưởng thành cũng không cần nói quá lộ liễu, chỉ cần ám chỉ một chút là có thể hiểu. Cô cũng không bị ngốc, đã 26 tuổi còn là đạo diễn phim tình dục, nên nhận thức đối với việc này khá sâu.


Biết được giữa họ không có tình yêu, câu trước người đàn ông này tịch mịch cô đơn cần khỏa lấp nỗi trống vắng, còn câu sau là sự truyền tải tình yêu giữa những người yêu nhau.


Rất rõ ràng, cô và người đàn ông này thuộc về câu đằng trước.


Đôi mắt trong veo của Ôn Ngôn nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh Tứ, em chỉ cần tình dục, không cần tình yêu.”


“Được.” Vừa mới dứt lời, Lục Diệu lại lần nữa áp xuống môi của cô.









/184