Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm

Chương 96 - Chương 96

/114


Lão Khách chuẩn bị giá ba chân, cả dụng cụ quay video lẫn cắt ghép biên tập.

Bối cảnh của cả căn phòng rất đẹp, ghế sô pha bằng nhung màu đỏ vàng, cửa sổ kính màu được mở ra một nửa, hoàn toàn không cần đến ánh sáng. Lộ Dương ngồi trước cửa sổ, Châu Châu đeo khẩu trang vào rồi bắt đầu trang điểm cho y, thi thoảng lại trò chuyện đôi câu. Châu Châu đã quen quay video với mọi người, hơn nữa còn biết nói chuyện hơn Lộ Dương, hai người nói hai ba câu về kỹ xảo trang điểm.

Tay nghề của cô gọn gàng sạch sẽ, rất nhanh đã trang điểm xong.

Tề Trừng đứng ở bên ngoài ống kính nói: "Sao lại không giống như trong video em xem vậy nhỉ? Dù là nó đẹp thật, nhưng mà cứ thiếu thiếu cái gì ấy."

"Ông chủ Cam, chị biết em muốn gì đó, chúng ta thiếu tóc giả. Giờ đi thay quần áo trước cái đã." Châu Châu nói.

Lộ Dương lập tức đi ra phía sau tấm bình phong thay quần áo.

Lão Khách di chuyển ống kính đến bức bình phong, anh ta cảm thấy bức bình phong này rất đẹp, rõ ràng là một món đồ đến từ phía đông nước Hoa nhưng màu sắc của tấm bình phong này lại mang phong cách hội họa của phương Tây.

Lộ Dương thay quần áo rất nhanh.

Bộ trang phục đầu tiên này rất lộng lẫy, áo sơ mi ruffle tầng tầng lớp lớp, cổ tay áo có thêu chỉ vàng, thoạt nhìn chỉ là một cái áo sơ mi trắng nhưng khi tia sáng chiếu vào thì sẽ ánh lên ánh sáng rực rỡ.

Áo sơ mi lộng lẫy được che phủ bởi áo may ô, quần dài từ đầu gối trở lên, bên trong là tất dài màu trắng phối với giày da cổ thấp. Trang phục được mua theo số đo của Lộ Dương, Lộ Dương cao một mét tám, dù trông y rất gầy, nhưng khi cởi quần áo ra lại rất có da có thịt, còn có một lớp cơ bắp mỏng nữa.

Đó đều là được luyện ra bởi những trận đánh nhau trước kia của y.

"Chao ôi!" Châu Châu cảm thán ra tiếng, vô cùng hưng phấn nói: "Nhanh nhanh nhanh, đội tóc giả nào."

Vừa mang tóc giả vào, khí chất cả người Lộ Dương lập tức thay đổi. Tóc giả ngắn và có màu hạt dẻ, bộ trang phục Lolita nam kia lại hoa lệ, phối hợp với gương mặt tinh xảo của Lộ Dương càng làm bật nên dáng vẻ thiếu niên diễm lệ xa hoa.

Thêm vào đó là tỉ lệ phân chia của quần áo khiến cho đôi chân dài của Lộ Dương càng thêm mảnh khảnh, trông như bước ra từ truyện tranh vậy.

"Làm nhanh lên làm nhanh lên, chị thật sự không đợi được để xem album nữa rồi." Châu Châu đã vào trạng thái muốn gặm cắn sắc đẹp.

Lão Khách thu giá ba chân lại rồi đi tới, trong đầu anh ta đã soạn sẵn vài kiểu dáng phù hợp rồi. Tề Trừng và Lão Khách đã thương lượng với nhau, album này thiên về cảm giác thiếu niên khát vọng, vừa tự phụ xa hoa, lại vừa tươi sáng.

Tựa như thoắt cái đã trở về lâu đài thời Trung cổ, trông y như một hoàng tử bé được nuông chiều hết mực. Vậy nên Lão Khách đã lựa chọn những địa điểm ngoại cảnh... như tường hoa và khu vườn bên ngoài của phòng trưng bày. Ngoài ra còn có hai phòng trưng bày riêng trên tầng ba cùng đồ nội thất hỗ trợ nữa.

Vốn dĩ Tề Trừng có mang theo đạo cụ, chẳng hạn như mấy món đồ sứ, quạt lông vũ, gậy ba toong... Đồ sứ cậu mua rất đẹp, nhưng chẳng hiểu sao đặt ở đây lại chẳng ăn nhập gì cả.

Nơi này quá lộng lẫy chân thật, giống như đã từng tồn tại trong lịch sử vậy, còn đồ sứ của cậu thì lại quá mới!

"Cứ dùng đại đi." Lộ Dương mở miệng.

Tề Trừng: "... Tiểu Lộ, thiết lập tính cách của em bây giờ là ngoan ngoãn đó nha. Em phải chuẩn bị đi chứ, giờ em là hoàng tử bé rồi á."

Lộ Dương:...

Y thật sự không biết, cái loại lớn lên doang dại như mình lại có một ngày làm hoàng tử bé. Chỉ nghe thấy ngốc bạch ngọt nói: "Hoàng tử bé phương Tây đã là gì đâu, trước kia em còn chụp cả Hoàng đế luôn rồi mà."

Đúng vậy, khi quay bộ ảnh Hoàng đế kia, Lộ Dương cũng không cảm thấy mất thể diện gì, nhưng mà hôm nay y lại thấy có gì đó sai sai.

Chắc là làm hoàng tử phương Tây thì xấu hổ hơn đôi chút nhỉ. Lộ Dương nghĩ.

Quay một bộ này hết một tiếng đồng hồ, sau đó thay sang váy. Cả ba bộ mà Tề Trừng mang đi đều là đồ nữ, đợi đến buổi tối còn có quỷ hút máu tóc dài nữa, nghĩ đến đây là Tề Trừng Trừng lại vui vẻ không thôi, học theo bộ dáng đập cánh của Phạn Phạn, cười khà khà.

"Mọi người ăn gì nào? Nếu không có kiêng cử gì thì em đặt bàn luôn, trưa nay chúng ta ra ngoài ăn." Tề Trừng vui vẻ nói.

Châu Châu muốn nếm thử đặc sản của Danh Thành, hôm qua cô đã được ăn da ủ rất ngon, giờ lại muốn ăn thêm một phần nữa. Tề Trừng lập tức đi sắp xếp, gần đây có nhà hàng nhưng đều rất mắc, phải đặt bàn sớm từ trước mới được, cũng may là cậu đặt được.

Lão Khách thì sao cũng được, cái gì cũng ăn.

Đặt món ăn xong xuôi, mọi người làm việc càng thêm nhiệt tình. Sau đó là đến lượt váy, phong cách của bộ này là Rococo, có khăn lụa và vòng cổ trân châu, có thêm bộ tóc giả màu vàng của Châu Châu và nhiều phụ kiện khác nữa.

Tiểu Lộ quật cường nhất quyết không mang giày cao gót.

Cũng may là Lộ Dương rất cao, Tề Trừng đã đặc biệt đặt chế tác một đôi giày Lolita cỡ lớn cho y.

Bản thân lông mày của Lộ Dương đã tinh xảo xinh đẹp rồi, nhưng cho dù đẹp đến đâu đi nữa thì vẫn là con trai, vậy mà chẳng biết Châu Châu đã làm thế nào mà tô tô tỉa tỉa, làm cho nét nam tính của Lộ Dương nhu hòa đi một chút.

Chờ đến khi y mặc một bộ đầy đủ bước ra...

Tề Trừng: "Oa! "

Châu Châu: "Quao!!!"

Lão Khách: "!!!" Trợn cả hai mắt lên.



Lộ Dương cool ngầu nói: "Dẹp ngay cái ánh mắt háo sắc đó của mấy người cho ông."

"..."

Tề Trừng Trừng khụ khụ: "Anh chỉ đơn thuần... là đơn thuần tán thưởng Tiểu Lộ thôi mà."

"Chị cũng vậy, chị cũng vậy." Mới là lạ. Châu Châu nghĩ thầm, hu hu chị gái xinh đẹp như vậy mà có thật thì hay biết mấy, muốn chơi bia đia quá đi.

Lão khách không nói lời nào, ánh mắt của Tề Trừng và Châu Châu cùng liếc qua.

"Tôi, tôi cũng không phải... tôi, không có..."

Rõ ràng là có vấn đề. Lộ Dương mặc đồ nữ thế này chắc chắn đã giết chết một tên trạch nam otaku rồi. Lộ Dương siết chặt nắm đấm, Lão Khách lúng túng dời ánh mắt, lần này đã nói lưu loát được trở lại: "Bắt đầu chụp thôi."

Tầng hai này khá là phù hợp với phong cách quý cô. Bởi vì cả phòng trưng bày đều đóng cửa nên chỉ có mỗi bọn họ, tuy rằng Lộ Dương có hơi ngại, nhưng vừa nghĩ đến việc mình chỉ là một tên làm thuê thì y lại cảm thấy không sao cả!

Biểu hiện vô cùng tốt.

... (Ngày xửa ngày xưa có hai đồ đáng ghék, đồ đáng ghék nhỏ là mấy ngừi hong đọc truyện trên W.AT.T.PA.D tại cmj_jinju, đồ đáng ghét lớn là ba cái dòng hãm lòn ăn cắp truyện của ông đây. Dcm fck u!)

Ở tầng một.

"Ông chủ, sao anh lại tới đây?"

Lưu Tư Niên: "Họ đã đến chưa thế?"

"Sáng sớm đã tới rồi ạ, tôi để cho bọn họ tự mình quay phim, cũng nói lại những điều lưu ý theo lời của anh rồi, bây giờ cũng không biết họ đang quay ở đâu nữa, anh có muốn tôi dẫn đi xem không?"

"Không cần, tôi tự đi là được."

Lưu Tư Niên nhấc chân đi về phía đại sảnh, vừa mới tiến vào đã nghe thấy cầu thang ở tầng hai có tiếng bước chân, đập vào mắt hắn đầu tiên là một nhiếp ảnh gia đang giơ máy ảnh lên và nói: "Cậu, cậu chậm một chút, váy dài, cậu cẩn thận."

Đi theo phía sau là một "cô gái" cực kỳ xinh đẹp.

Lưu Tư Niên liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, Lộ Dương đang mặc một chiếc váy tầng tầng lớp lớp, tựa như một miếng bánh ngọt màu đỏ nhung.

Hắn thật không ngờ, một cậu con trai nóng tính cứng đầu như Lộ Dương lại có thể mặc váy? Nhưng sau đó Lưu Tư Niên đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của y nói với Lão Khách: "Anh lại nhìn tôi với ánh mắt như nhìn con gái thế kia, lát chụp xong chúng ta nói chuyện chút."

Giọng nói cộc cằn thô lỗ, hệt như dáng vẻ tức giận của Đậu Đen khi bị cướp mất cá khô vậy.

Lưu Tư Niên lấy lại tinh thần, chào hỏi vô cùng tự nhiên: "Mọi người vẫn còn chụp nữa à? Đã sắp trưa rồi."

Lộ Dương nghe thấy giọng nói quen thuộc... là giọng của ông chú kia, chân y lập tức loạng choạng giẫm phải góc váy, xém thì ngã, nhưng rất nhanh y lại cool cool ngầu ngầu đứng vững lại. Y là một tên làm thuê, thế này có là gì đâu chứ.

Ông chú kia muốn nhìn thì cứ nhìn đi, không liên quan gì đến y cả.

"Lưu tiên sinh đến rồi sao?" Tề Trừng tới chào hỏi: "Bọn tôi định chụp xong bộ này thì đi ăn cơm đây, bàn cũng đặt xong rồi."

Lưu Tư Niên dời ánh mắt trên người Lộ Dương về phía Tề Trừng, trong lòng lại có chút buồn cười, bạn nhỏ kia giống y như Đậu Đen vậy. Tiếp tục nhìn nữa thì có khi hắn sẽ bị y ném vào trong vòng "những kẻ nguy hiểm xấu xa" mất thôi.

"Tôi không có chuyện gì làm nên tới xem chút, khi nào xong thì cùng ăn một bữa nhé? Giờ tôi lên phòng làm việc, mọi người cứ quay chụp trước đi."

Lưu Tư Niên vừa đi, Lộ Dương lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Người này cũng không đáng ghét lắm, không có liên tục nhìn y.

"Ông chủ Cam, vị Lưu tiên sinh vừa nãy là ông chủ của phòng trưng bày này hả? Đẹp trai quá đi mất!" Châu Châu nói: "Trước đây chị còn tưởng rằng ông chủ mua được nơi này chắc phải cỡ bảy mươi mấy tám mươi tuổi ấy chứ, không ngờ là còn trẻ quá đi."

Lại còn rất đẹp trai nữa.

Phong độ nhẹ nhàng.

Lộ Dương nghĩ thầm, rõ ràng tuổi thì lớn, cũng chẳng có đẹp trai chút nào.

"Lưu tiên sinh chưa bao giờ nói mình bao nhiêu tuổi cả, nhưng mà anh ấy là một người vừa hiền lại vừa giỏi, tiếc là ông chủ Lưu lại theo chủ nghĩa không kết hôn mất rồi." Tề Trừng Trừng cười tủm tỉm nói.

Châu Châu liền nói: "Ông chủ vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như vậy mà lại không muốn kết hôn, giá trị thời thượng cao thật đấy."

Quả nhiên ảo tưởng cuộc đời sẽ giống kịch bản của mấy bộ phim thần tượng kia, chẳng bằng dựa vào hai bàn tay của mình còn hơn!

Sau khi chụp xong một bộ, Lộ Dương vội vàng tẩy trang rồi thay áo thun ngắn tay, nắm áo khoác đi ra ngoài ăn cơm với mọi người. Lưu Tư Niên đã ở bên ngoài chờ một lúc rồi.

Mọi người giới thiệu lẫn nhau.



"Nhà hàng kia khá là ngon đó." Lưu Tư Niên nói.

Nhà hàng không xa phòng trưng bày, đi bộ mất khoảng năm phút. Vỉa hè không phải rộng lắm, đủ để hai người đi song, Châu Châu và ông chủ Cam muốn trò chuyện về phòng làm việc nên đi cùng nhau ở phía trước, Lão Khách không thích xã giao nên đi ở cuối cùng. Ở giữa là Lưu Tư Niên và Lộ Dương cùng đi song song.

Lộ Dương không nói gì, hơn nữa còn đề phòng vô cùng, một vẻ "Nếu ông chú Lưu Tư Niên này dám nhắc đến chuyện mặc đồ nữ ngay trước mặt y thì y sẽ trả đũa lại cho hắn biết đời!"

Lại còn nhìn nữa!

Người bên cạnh vẫn luôn dán mắt lên mặt y. Lộ Dương mất kiên nhẫn nhíu mày.

"Dấu son ở khóe môi cậu vẫn chưa lau sạch kìa." Lưu Tư Niên nhận ra được cảm giác chán ghét của Đậu Đen.

Lộ Dương nhìn qua, Lưu Tư Niên liền chỉ lên vị trí trên má mình: "Ở đây này."

"Ai cần chú lo."

Lưu Tư Niên tốt tính cười cười không nói nữa. Nhưng chưa đến một phút sau, Lộ Dương đã giơ tay áo lên, mặt giống như bị ngứa mà cọ tới cọ lui, vết son môi kia cũng bị cọ cho hết sạch.

Đáng yêu thật, cứ như mèo con vậy.

Lưu Tư Niên nghĩ.

Ăn trưa xong xuôi, mọi người đến nơi nghỉ ngơi trong phòng tranh này để nghỉ ngơi một lúc, bình thường nơi này đều dùng cho khách tham quan triển lãm nghỉ ngơi nên rất lớn, ghế cũng rất mềm. Sau khi thư giãn xong, đoàn người lại tiếp tục quay chụp. Điều khiến Lộ Dương thở phào nhẹ nhõm chính là, lúc bắt đầu quay hình, Lưu Tư Niên đã không còn xuất hiện nữa.

Chờ đến khi chụp xong trang phục nữ đã là buổi chiều rồi, Lưu Tư Niên mang theo mấy miếng bánh ngọt tới.

"Cám ơn Lưu tiên sinh, bụng Tiểu Lộ vừa mới kêu ùng ục luôn đó." Tề Trừng nói xong thì chợt phát hiện thằng em mình đang trợn mắt nhìn.

Cậu quay sang nhìn lại, hình như không phải trừng mắt nhìn cậu đâu nhỉ, chắc là cậu nhìn lầm rồi.

Lộ Dương sống chết làm mặt ngầu... nhưng mà bánh thật sự ngon lắm.

"Mọi người quay chụp khổ cực quá, vẫn phải tiếp tục quay nữa à?"

"Còn một bộ quỷ hút máu cuối cùng nữa thôi, tôi siêu yêu chủ đề này luôn đó." Tề Trừng thích đến mức muốn đặt luôn một bộ nữa... là phiên bản trong phòng.

Sau khi kết thúc buổi chụp hình đã là hơn chín giờ tối. Tề Trừng có chút mệt mỏi đợi tài xế Lý đến đón.

"Em về nhà với anh hay là đến phòng làm việc ngủ á?"

"Em về phòng làm việc, vừa vặn mang mấy món đồ về luôn." Lộ Dương nói.

Châu Châu và Lão Khách đã đón xe trở về khách sạn rồi, tiền xe đều là Tề Trừng trả hết. Tề Trừng che miệng ngáp, nói: "Vậy để anh đưa em đi trước đã."

"Không cần." Lộ Dương nói.

Nhưng giờ muộn quá rồi, Tề Trừng lo lắng cho Lộ Dương, hơn nữa còn có hai cái vali lớn nữa, đúng lúc này thì cậu nghe thấy Lưu Tư Niên nói: "Để tôi lái xe chở Tiểu Lộ về cho, vừa hay tôi cũng..."

"Cùng đường sao?" Tề Trừng thuận miệng nói xong mới phát hiện hẳn là không cùng đường.

Phòng làm việc không nằm cùng trong một khu với biệt thự Vân Đài mà.

"Vừa hay tôi cũng muốn đi uống một ly." Lưu Tư Niên cười cười: "Bên kia mới mở quán bar không tồi."

Lộ Dương quyết đoán cự tuyệt: "Tôi tự đón xe được."

"Nếu đón xe đi từ đây về phòng làm việc của mấy cậu thì chắc cũng phải hơn một trăm ấy nhỉ?" Lưu Tư Niên hỏi ngược lại.

Lộ Dương lập tức thu hồi vẻ mặt cool ngầu: "Cảm ơn." Sau đó xách vali đi ra phía sau xe của Lưu Tư Niên.

Lưu Tư Niên mở cốp xe, giúp y cất đồ.

Thật đúng là đứa nhỏ lo chuyện nhà biết tiết kiệm mà. Lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên hắn được nghe hai chữ cảm ơn đấy.

Nó còn đáng giá hơn một trăm đồng tiền nữa chứ.

...

Trên đường về, Tề Trừng lập tức đặt mua một bộ trang phục quỷ hút máu mới.

Khà khà khà.

Cún con vui sướng. jpg

/114