Ông Xã Cưng Chiều Vô Tận: Cô Vợ Nhỏ Ngoan Nào!

Chương 04: Đồ đàn bà dâm đãng nhà cô!

/960


Chương 04: Đồ đàn bà dâm đãng nhà cô!

Edit: Moon Moon
Chỉ trong chớp mắt người đàn ông đã mặc quần áo tử tế, đi vào phòng vệ sinh, trái ngược với Hạ Sơ Lễ rối tinh rối mù. Khi người đàn ông tự phụ lạnh lùng kia bước ra ngoài lần nữa, ánh mặt trời mới mọc cũng không thể khiến cho anh ta ấm áp hơn.
Ở khoảng cách gần, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, anh tuấn như thiên thần thế này, không hiểu sao trong lòng Hạ Sơ Lễ lại thấy chua xót. Sợ rằng, việc ông cụ nhà họ Phó ép anh cưới cô hai nhà họ Hạ đầy tai tiếng như cô, chính là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời hoàn mỹ này của anh ta.
"Mặc quần áo vào." Phó Cận Thâm thấy Hạ Sơ Lễ vẫn còn ở nguyên tại chỗ không nhúc nhích thì ném chiếc áo khoác cho cô.
Lúc này, Hạ Sơ Lễ và Phó Cận Thâm mới vừa đăng ký kết hôn không lâu, trong mắt anh ta, cô chính là cô nhóc con còn chưa tốt nghiệp.
"Cảm ơn." Hạ Sơ Lễ khoác thêm áo lên người rồi đứng dậy, toàn thân đau nhức làm cô lập tức run chân, nghiêng người ngã về phía trước.
"Cẩn thận."
Giọng nói không có bất kỳ tâm tình gợn sóng gì của đàn ông vang lên bên tai, Hạ Sơ Lễ cho là mình sẽ ngã, ai biết người đàn ông kia lại vươn tay nắm cả eo của cô!
Thân trên mềm mại của cô gái trẻ kề sát trong ngực, cánh tay của Phó Cận Thâm bất giác siết chặt thêm, eo của cô gầy đến không đủ một nắm, mềm mại như không có xương cốt vậy.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh da thịt kề sát thân mật ngắn ngủi, một luồng nhiệt nóng bỏng bỗng tuôn chảy xuống dưới, người đàn ông mím chặt khóe môi, cả người lập tức căng cứng.
Ngực vô tình đụng vào người Phó Cận Thâm, cùng với phản ứng khác lạ của người đàn ông, biểu cảm của Hạ Sơ Lễ cũng lập tức biến đổi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Đợi khi cô kịp phản ứng lại, đã thấy mình dùng hết lực khí toàn thân đẩy Phó Cận Thâm ra!
"Thật xin lỗi, tôi..." Hạ Sơ Lễ đối diện với Phó Cận Thâm bỗng dưng sầm mặt thì biết động tác của cô đã thất lễ.
Một màn bị hại lúc trước kia quá mức rõ ràng, thân thể này không có ký ức, nhưng cảm giác đau đớn kinh khủng kia lại in lên dấu ấn thật sâu ở trong đầu cô, mỗi lần liên tưởng tới là toàn thân lập tức rét run.
Phó Cận Thâm hơi nhíu mày, cô lại chán ghét sự tiếp xúc của anh?
"Anh Phó, tôi rất xin lỗi." Hạ Sơ Lễ lặng lẽ nhìn người đàn ông kia một chút, rồi đi vào phòng vệ sinh.
Bên trong cái ngước mắt nhìn mình của cô bé này ngập tràn sự đề phòng và xa cách, làm cho trong lòng Phó Cận Thâm thắt lại mà không hiểu vì sao, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Mở cửa ra lần nữa, Hạ Sơ Lễ cười yếu ớt đi về phía Phó Cận Thâm, không biết Bạch Chỉ Nghiên và Phó Ngôn Mặc còn muốn gài bẫy cô như nào, cô nhất định phải duy trì sự thong dong.
Gương mặt Phó Cận Thâm vốn lạnh lùng, bởi vì trong lòng có nghi ngờ, mà càng lộ ra vẻ lạnh lẽo xa cách.
Hạ Sơ Lễ để mặc Phó Cận Thâm dò xét mình, vừa mở cửa, vừa nói: "Trước đó là tôi không hiểu chuyện, gây cho anh thêm phiền toái."
Không nhìn đến biểu cảm của người đàn ông sau lưng, cô đi ra ngoài trước, trong cánh cửa nửa khép nửa mở, Phó Cận Thâm hờ hững nhận điện thoại.
Cũng không hề phát hiện bất kỳ điều gì khác thường, Hạ Sơ Lễ có tinh thần phòng bị cao cũng cho là mình có chứng vọng tưởng bị hại.
Bạch Chỉ Nghiên và Phó Ngôn Mặc cứ từ bỏ như vậy sao?
Không có khả năng đâu.
Hạ Sơ Lễ đầy một bụng nghi hoặc, đến mức trong chớp mắt khi cửa thang máy kia mở ra, cô phản ứng chậm mất nửa nhịp.
Vội vội vàng vàng bước ra đi, Hạ Sơ Lễ vừa bước hai bước đã bị người ta chặn lại!
Bạch Chỉ Nghiên khí thế ngất trời không biết đột nhiên xuất hiện từ nơi nào, không nói hai lời lập tức tiến lên nắm lấy Hạ Sơ Lễ, đánh cô một cái bạt tay!
Toàn thân Hạ Sơ Lễ bủn rủn, vốn đang ở trạng thái không tốt, hiện giờ chỉ cảm thấy đầu óc vang lên từng đợt những tiếng ong ong, cô chợt thấy hoa mắt, cả người mất trọng tâm, ngã ngồi trên mặt đất.
"Không giữ được chồng của mình, lại còn dám làm ra hành động bỏ thuốc kích thích! Tôi cũng cảm thấy buồn nôn thay cho chồng của cô! Ai muốn một người đàn bà dâm đãng như này chứ?"

/960