Ông Xã Cưng Chiều Vô Tận: Cô Vợ Nhỏ Ngoan Nào!

Chương 22: Lại dám khinh thường việc sinh con cho con trai bà ta?

/960


Chương 22: Lại dám khinh thường việc sinh con cho con trai bà ta?

Edit: Moon Moon
Mục Văn Quân không thích Hạ Sơ Lễ và Phó Cận Thâm ngủ chung với nhau trên giường, thậm chí là làm ra mấy chuyện thân mật hơn.
Giờ khắc này, Hạ Sơ Lễ và Mục Văn Quân lại có được sự ăn ý hiếm có, ai cũng cảm giác đối phương thật là đáng ghét.
"Con phải biết là, sự việc xảy ra tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, con đừng nghĩ rằng A Thâm có ý gì với con, nếu như thằng bé thật sự thích con, đêm tân hôn đó nó sẽ không rời đi." Mục Văn Quân khoanh tay, ánh mắt không che giấu sự khinh miệt.
Ngay cả loại chuyện thân mật giữa hai vợ chồng mà bà mẹ chồng này cũng vội vàng nhìn chòng chọc như thế, Hạ Sơ Lễ thật sự là bị làm cho phát nôn lên rồi.
Thậm chí cả chuyện xảy ra vào đêm tân hôn đó cũng biết, chẳng lẽ bà mẹ chồng biến thái này vẫn luôn ngồi gác ở bên ngoài?
Rốt cuộc có phải do tâm lý bà ta quá vặn vẹo, nên mới quản cả loại chuyện khuê phòng của con trai mình và con dâu không?
Trong mắt Hạ Sơ Lễ ngập tràn nghi ngờ, trước đây cô cũng biết bà mẹ chồng này thấy cô không vừa mắt, hiện giờ lại hiểu ra đây cũng không phải là ác ý, mà là dục vọng khống chế Phó Cận Thâm của bà ta quá mạnh.
Xem ra biểu tình căm ghét này của Mục Văn Quân chính là vì bà ta bị bệnh quá yêu con trai, chuyện cô và Phó Cận Thâm xảy ra, bà ta lại càng không vui.
Có người mẹ bình thường nào lại đi âm mưu, khống chế cả chuyện riêng tư của con trai và con dâu mình chứ?
"Sao con không nói chuyện?" Mục Văn Quân nhíu mày, trên gương mặt trang điểm tinh xảo tràn đầy vẻ cay nghiệt: “Con đừng trách mẹ quản quá nhiều, chẳng qua là mẹ cảm thấy các con cần cho nhau một chút không gian, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, không chỉ ảnh hưởng đến con, A Thâm cũng rất khó khăn."
Hạ Sơ Lễ bị bà mẹ chồng này làm cho buồn cười, trong cái nhìn của bà ta, tối hôm qua là cô chiếm được tiện nghi lớn của con trai bà ta, con trai của bà ta mới là người đáng thương đúng không?
Hít sâu một hơi mới không để mình nổi giận, ánh mắt Hạ Sơ Lễ trở nên nhu hòa hơn, cô đáng thương nói: "Mẹ, con cũng là lần đầu tiên, tối hôm qua con cũng cảm thấy rất sợ hãi, rất khó khăn, cũng không phải là con muốn bám theo A Thâm để gây chuyện gì, điểm này mẹ cứ yên tâm."
Mục Văn Quân:...
Con khốn kia có ý gì chứ?
Khinh thường A Thâm nhà bà ta?
Bị tức đến nổ máu mắt, tâm lý Mục Văn Quân thực là vô cùng mâu thuẫn, chán ghét Hạ Sơ Lễ, nhưng lại không cho phép cô biểu hiện ra là không quan tâm tới con trai của bà ta.
Hạ Sơ Lễ quan sát toàn bộ phản ứng của Mục Văn Quân, thật là sắp buồn cười chết rồi.
Bà mẹ chồng này cho là con trai bà ta là Hoàng tộc đi, trân quý đến không ai sánh bằng. Nhưng mà ngại quá, hiện giờ ở trong mắt cô, anh ta chẳng là cái gì cả.
"Ai biết cô có phải là lần đầu tiên hay không?" Mục Văn Quân nhỏ giọng nói một câu, giống như là nói cho mình nghe, trên thực tế lại là cố ý nói cho Hạ Sơ Lễ nghe.
Mặc kệ là người phụ nữ nào, bị nghi ngờ ở phương diện này thì sợ là đều sẽ tức chết đi?
Hạ Sơ Lễ không những không giận mà còn cười: "Mẹ, con biết mẹ không tin con, chỉ cần A Thâm biết là được rồi. Con chẳng có kinh nghiệm gì, bị giày vò một đêm, bây giờ eo đau quá, trước kia mẹ cũng bị thế này phải không ạ?"
Hạ Sơ Lễ chỉ dùng một câu đã khiến Mục Văn Quân tức giận đến mặt biến xanh rồi lại trắng.
Tiện nhân kia biết rõ bà ta rất nghé chuyện này, nhất định phải nói chi tiết cho bà ta nghe, không phải cố ý trêu tức bà ta thì là cái gì?
Nhất là khi Mục Văn Quân nghĩ đến lần đầu tiên của mình lại không phải là cho ông cụ Phó, bà ta cảm thấy Hạ Sơ Lễ nói vậy là đang châm chọc mình!
"Được rồi! Con câm ngậm ngay!" Mục Văn Quân đen mặt đứng lên: “Loại chủ đề không biết xấu hổ này mẹ không muốn tiếp tục nói, con đã uống thuốc tránh thai chưa? Nhất định không thể mang thai! A Thâm nhà ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!"
Đề tài này không phải do bà ta khơi ra sao?
Hạ Sơ Lễ cười nhạt một tiếng: "Mẹ, yên tâm, con đã uống thuốc, con cũng không có ý định mang thai, có con thật sự quá phiền phức."
Mục Văn Quân sợ mình không khống chế nổi cơn giận, quay người đi thẳng ra cửa luôn.

/960