Ông Xã Cưng Chiều Vô Tận: Cô Vợ Nhỏ Ngoan Nào!

Chương 21: Tốt nhất là cô nên biết điều một chút

/960


Chương 21: Tốt nhất là cô nên biết điều một chút
Edit: Moon Moon
Nói vài câu với Quý Thục Lan, Hạ Sơ Lễ không hề bất ngờ khi nghe thấy bà trách cứ Hạ Yên Nhiên.
Một kẻ dám giật dây em gái mình ly hôn với chồng, xem ra cũng không phải là người đứng đắn gì.
"Mẹ, đợi mấy ngày nữa con sẽ về thăm mẹ." Hạ Sơ Lễ cười, để điện thoại di động xuống, cơn bực mình vốn dĩ còn bùng nổ trong người cứ vậy lặng yên kết thúc cùng với cuộc điện thoại ấm lòng của mẹ.
Cho dù nói thế nào đi nữa, có thể gặp lại người mình yêu thương, sống lại cũng không phải là một chuyện xấu.
Tối hôm qua bị chơi đùa quá sức, Hạ Sơ Lễ ngã xuống giường lập tức ngủ mất, trong lúc mơ mơ màng màng, lại bị tiếng đập cửa đánh thức.
"Ai?" Hạ Sơ Lễ còn tưởng là mình nghe nhầm, dụi dụi mắt đứng dậy chuẩn bị mở cửa, đối phương lại hoàn toàn không lên tiếng.
Mở cửa ra nhìn, lại là Mục Văn Quân vốn rất ít khi đến căn phòng này.
"Con lại còn đang ngủ? Con không có chuyện gì khác để làm sao?" Mục Văn Quân đứng ở cửa ra vào nhìn thật kĩ gian phòng kia, lông mày càng nhíu chặt hơn, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
"Con hơi buồn ngủ..."
Không đợi Hạ Sơ Lễ nói thêm gì, Mục Văn Quân đã đi thẳng vào, sắc mặt khó coi.
"Bình thường con đều không thu dọn phòng chút nào sao?" Mục Văn Quân chỉ vào các loại đồ trang điểm đang bày biện trên bàn trang điểm: “Dọn dẹp cơ bản cũng không làm? Loạn lên thành cái gì rồi! Khó trách A Thâm rất ít khi trở về, căn phòng tốt như này bị các con làm cho không khác gì ổ chó."
Ghế sô pha và bàn trà bà ta cũng không hài lòng, nhìn một vòng đều không lọt vào mắt Mục Văn Quân.
Khóe môi Hạ Sơ Lễ khóe giật giật, biết nhất định là bà ta có điều bất mãn với cô, nên sẽ tới để đâm chọc, chờ cô cãi lại.
Mắng hồi lâu mà thấy Hạ Sơ Lễ không phản ứng lại, Mục Văn Quân bỗng thấy kinh ngạc sao hôm nay con dâu lại có thể chịu đựng được như thế.
Bình thường hơi nói cái gì một chút, biểu tình của cô đều không giấu được vẻ mất kiên nhẫn, thậm chí còn liên mồm giải thích, bây giờ sao lại không lên tiếng?
"Mẹ, mẹ muốn nói gì ạ?" Hạ Sơ Lễ mỉm cười nhìn Mục Văn Quân, điệu bộ dường như rất vui vẻ.
Mục Văn Quân há hốc mồm, lời muốn nói đến bên miệng lại nuốt trở về, dù sao thì đứng ở phương diện bà ta, thật sự cũng không hợp để mở miệng nói mấy lời này.
"Dạ?" Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Sơ Lễ thấy dáng vẻ này của Mục Văn Quân, đoán là bà ta sẽ chẳng nói được lời gì tốt đẹp.
Quả nhiên, một giây sau liền nghe thấy bà ta nói: "Chuyện của con và A Thâm hôm nay mọi người đều biết, lần sau con vẫn là kiêng kị một chút, lấy chuyện giữa hai vợ chồng ra nói, thì còn ra cái gì?"
Hạ Sơ Lễ cười cười: "Mẹ, không phải vừa rồi mẹ nói con không sai sao? Hơn nữa con cũng không nói giữa con và A Thâm xảy ra chuyện gì, con chỉ nói là Phó Ngôn Mặc làm chuyện sai, cái khác đều là chị hai nói."
Mục Văn Quân nghẹn lời, Hạ Sơ Lễ trước kia luôn dễ dàng nổi cáu đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bây giờ lại học được điệu cười híp mắt làm tức chết người rồi?
"Con nghe không hiểu ý của mẹ?" Mục Văn Quân ưu nhã ngồi trên ghế salon, lạnh lùng ngước mắt liếc nhìn Hạ Sơ Lễ: “Mẹ nói chị hai của con, con cũng không biết tự kiểm điểm lại mình sao?"
Ngay từ đầu Mục Văn Quân đã cảm thấy Hạ Sơ Lễ không có gia giáo, trong quan niệm của bà ta, các cô gái con nhà gia giáo đều phải dịu dàng tao nhã, rốt cuộc thì con trai của bà ta đắc tội với ai, lại phải cưới loại đàn bà đanh đá này về làm vợ!
Trong mắt bà ta, đương nhiên con trai của bà ta mới là ưu tú nhất, xứng đáng có được điều tốt nhất, thế mà hết lần này tới lần khác lại bị loại phụ nữ tiếng xấu muôn nơi như Hạ Sơ Lễ này làm nhục!
"Mẹ đến là muốn nói với con, phòng làm việc của A Thâm có chỗ, tốt nhất ban đêm con sang bên kia ngủ." Mục Văn Quân không hề muốn hỏi ý kiến của Hạ Sơ Lễ, mà sắp xếp luôn cho cô.
"Cái gì?" Hạ Sơ Lễ nhất thời nghe không hiểu, mở to mắt lên nhìn bà ta.
Trong chớp mắt khi hiểu ra ý của Mục Văn Quân, Hạ Sơ Lễ thiếu chút nữa đã bị bà ta làm buồn nôn.

/960