Nửa mặt giang hồ

Chương 56 - Chương 56

/56


Làm minh chủ Võ Lâm đời trước, còn là chưởng môn của đại môn phái như Tử Vi Lâu năm đó, đại danh của Trác Chính Dương cả thiên hạ đều biết, dù là giang hồ hay triều đình vẫn luôn có chỗ cho ông ta.

Thiên phú võ học của Trác Chính Dương rất cao, được khen là hạng kì tài nghìn năm khó gặp, vừa được hai mươi đã trở thành đệ tử của Hàn Nhai lão nhân, không bao lâu sau đã danh chấn giang hồ, tiếp đó lại thuận lợi có được vị trí minh chủ, giữ được mấy chục năm. Trong thời gian này, vị đệ nhất cao thủ trong thiên hạ kia cũng tự tay thành lập thế lực riêng của mình là Tử Vi Lâu, lúc tại vị đã đưa nó trở thành thế lực đứng đầu trong giang hồ, gần như có thể đối chọi lại với Việt gia truyền thừa mấy trăm năm.

Tử Vi Lâu như cây lớn rễ sâu, đến lúc Trác Chính Dương năm mươi tuổi vẫn như mặt trời ban trưa, nhưng đột nhiên, tin tức chưởng môn lâu chủ Trác Chính Dương bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện công mà bỏ mình bị truyền ra, môn phái lớn đệ nhất thiên hạ như tan đàn xẻ nghé, biến mất biệt tăm biệt tích trên giang hồ.

Những điều ở trên, đều là chuyện mà đại đa số người trên giang hồ biết về Trác Chính Dương.

Tuy nhiên dù là huynh muội Hề gia hay thiếu chủ Việt gia đều biết, Tử Vi Lâu chưa hề giải tán, chỉ chuyển từ ngoài sáng vào tối, nguyên nhân cụ thể thì không rõ, chắc hẳn đang có toan tính gì rất lớn. Mà Trác Chính Dương vốn được xem như đã chết, ai ngờ chỉ là giả, không chỉ như thế, lão còn đánh Hề Ngọc Lam, người sư đệ đồng môn của mình trọng thương!

Trước là việc Tử Vi Lâu huyết tẩy Tuyết Sơn vào mười sáu năm trước, sau lại có chuyện Trác Chính Dương đánh Hề Ngọc Lam trọng thương, cả phái Huyền Thiên đã trở thành kẻ thù với chúng.

Căn cứ theo lời của Hề Ngọc Lam, năm trước khi hắn đang dò xét nguyên nhân thật sự trong cái chết của Hề Chi Mạc và Đường Chỉ Yên, trong lúc vô tình lại phát hiện được tung tích của Tử Vi Lâu, theo tin tức có thể tin được, lúc phụ mẫu còn sống từng phát sinh xung đột với Tử Vi Lâu. Nghĩ đến hai bản bí tịch mà Hề Chi Mạc mang về Tuyết Sơn, Hề Ngọc Lam quyết định tiếp tục điều tra theo hướng này.

Lúc hắn xuống núi vẫn còn quá nhỏ, vì có duyên nên mới đi lầm đường đến Nhất Trượng Phong, được Hàn Nhai lão nhân nhìn trúng thu làm nhị đệ tử, lúc đó vị đại sư huynh Trác Chính Dương kia đã xuất sư hơn bốn mươi năm.

Hề Ngọc Lam vốn không nguyện ý bái sư, nguyên nhân cái chết của phụ mẫu vẫn chưa được tra rõ, sao còn có thời gian để ở lại nơi núi sâu cùng với một lão nhân đơn độc? Nhưng Hàn Nhai lão nhân lại là một lão yêu quái đã sống quá nhiều năm, đã lâu như vậy mới có một tiểu bối khiến ông thích, lại tình cờ nghe thấy tin đại đệ tử đã bỏ mình, một thân truyền thừa võ học không có người nối nghiệp, sao có thể thả Hề Ngọc Lam đi như vật, lúc này mới vừa đấm vừa xoa cố giữ hắn lại.

... Một thiếu niên hoạt bát trước đây không lâu còn nói 'ta sẽ bảo vệ muội muội' đứng trước hoàn cảnh này cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Ngày bái sư thứ hai, Hề Ngọc Lam mới biết trên đầu mình còn có một vị đại sư huynh đã chết, khéo léo làm sao, vừa vặn chính là lâu chủ Trác Chính Dương của Tử Vi Lâu. Chuyện liên quan đến cái chết của phụ mẫu, dù Hề Ngọc Lam có nôn nóng đến đâu cũng chỉ có thể ở lại Nhất Trượng Phong.

Sau này khi Việt Thanh Phong lên núi, trở thành tiểu sư đệ của hắn. Mấy tháng sau, Hề Ngọc Lam báo cho sư phụ mình thân phận thiếu chủ ma giáo của hắn. Hàn Nhai lão nhân theo chính phái nghe đồ nhi ngoan của mình nói bản thân không phải là cô nhi mất cả cha mẹ mà lại đến từ Tuyết Sơn thì trở nên tức giận, dứt khoát đá người ra ngoài.

Nhưng dù giận, thế nhưng ông vẫn không trục xuất Hề Ngọc Lam khỏi sư môn, chỉ ngậm miệng không nhắc tới vị nhị đệ tử này, ngay cả đệ tử bế môn là Việt Thanh Phong cũng không được nhắc tới sư huynh của mình trước mặt ông, nếu không thì phạt một bữa cơm.

Sau khi Hề Ngọc Lam xuống núi cũng không ỷ vào thân phận của Hàn Nhai lão nhân mà làm việc, chỉ căn cứ vào vài thứ manh mối mà sờ tới đuôi của Tử Vi Lâu, truy xét đến tận kinh thành, bắt đầu lập mưu dưới mắt Tư thị và Trác Chính Dương.

Sáu năm trước, cuối cùng hắn cũng tra rõ người đứng sau lưng Tử Vi Lâu chính là Trác Chính Dương, mà bi kịch của Huyền Thiên cũng xuất phát từ tay lão, mục đích chính là hai bản bí tịch kia. Sau khi xác định được mục tiêu báo thù, Hề Ngọc Lam cố ý đến Việt gia một chuyến, giao phó muội muội của mình cho Việt Thanh Phong, tự nhủ hắn phải buông bỏ tất cả, tập hợp tất cả lực lượng mà hắn đã bồi dưỡng nhiều năm qua, làm một kích nhanh gọn thẳng vào Trác Chính Dương đang trọng thương phải bế quan.

Kết quả không cần nói cũng biết.

Lần thất bại này, chưa nói đến chuyện phá hủy một thân võ học của hắn, suýt chút nữa đã giết cả ý định muốn sống của hắn. Nếu không phải nhớ tới việc bản thân mình còn có một muội muội cũng đang tìm cách báo thù, chỉ sợ hắn đã chết từ sớm.

Hắn nằm trên giường suốt sáu năm, vết thương nặng khiến tóc hắn bạc trắng chỉ trong một đêm, mãi cho đến mấy tháng trước cũng không có cách nào để đi lại tự do ngoài ngồi trên xe lăn, hôm nay cuối cùng hắn cũng có thể bình tĩnh nói với Hề Ngọc Đường về thương thế của mình.

Hắn nói rất thản nhiên, chỉ vài ba câu đã diễn đạt kết những chuyện mình từng trải qua trong mười mấy năm, nhưng vào tai Hề Ngọc Đường lại trở thành sóng to gió lớn, mãi một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.

Trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc, Hề Ngọc Lam ngừng nói chuyện, hai người còn lại cũng chẳng nói một lời. Một lúc lâu sau, Hề Ngọc Đường chợt đứng dậy, nhỏ giọng nói một câu Ta ra ngoài hóng mát một chút rồi xoay người ra khỏi cửa.

Hề Ngọc Lam nhìn thấy mà lo lắng không thôi, lại biết lúc này mình cũng không nên nói bất cứ lời an ủi nào, không thể làm gì khác hơn ngoài than thầm một tiếng, nhắm mắt dưỡng thần.

Đối diện hắn, Việt Thanh Phong nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nhìn Hề Ngọc Lam bằng ánh mắt sâu xa, thấy Hề Ngọc Đường vẫn chưa đi xa thì không nhiều lời, chỉ im lặng dùng tay ra hiệu, tỏ ý nghi ngờ vì sao hắn vẫn chưa nói hết nhưng lại không tiếp lời.

Hề Ngọc Lam nheo mắt,


/56