Nửa mặt giang hồ

Chương 45 - Chương 45

/56


Sau khi biết được Vệ Hàn là phó các chủ của Thính Vũ Các thì lòng của Hề Ngọc Đường cũng không khiếp sợ là bao. Hoặc nên nói, khi nàng nhận thức được việc có khả năng phó các chủ chính là người mình quen biết thì đã tính đến ngày này... chẳng phải Vệ Hàn cũng là người nàng quen đó sao?

Giữa nàng và Vệ Hàn có giao tình mượn kiếm, sau lại giết Hàn Văn Ngạn trước mặt hắn, gặp mặt, cũng không biết là địch hay là bạn.

Điều duy nhất khiến lòng người phải run lên, có lẽ là thân phận Cẩm Y Vệ của hắn.

Người này, cuối cùng đang đứng bên nào?

Đúng là một con chó săn trung thành với triều đình, vậy liệu điều đó có bao gồm việc Thính Vũ Các thuộc về triều đình hay không?

Nếu nói tổ chức sát thủ lớn nhất trong giang hồ có triều đình chống lưng, thật ra cũng không quá khó hiểu. Thính Vũ Các phất lên vào cuối tiền triều, chính là thời kì sau khi Tư thị khởi binh, có thể nắm trong tay một thế lực của giang hồ cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng lập trường của Thính Vũ Các khá lấp lửng, qua nhiều năm như thế cũng không có ai từng nghi ngờ tới chuyện nơi này do triều đình đứng sau, ngay cả Việt Thanh Phong tai mắt thông thiên, khi biết được thân phận của Vệ Hàn là phó các chủ của Thính Vũ Các cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Sau khi chứng minh được sự nghi hoặc lớn nhất trong lòng, Hề Ngọc Đường cũng không vội.

Nay cả võ lâm Giang Nam rung chuyển, tất cả mọi người vẫn còn đang trong trạng thái bị bức bách, vội vàng dọn dẹp tàn cuộc, tranh đoạt tên tuổi, nhân cơ hội chiếm lời, còn hai người khởi xướng như Hề Việt thì lại vô cùng rảnh rỗi.

Dù ván này hai bên đều có thương vong, nhưng cuối cùng họ vẫn thắng. Chỉ còn một tháng trước khi Hề Ngọc Đường tự định cho mình phải trở về Thanh Sơn Cốc của Thính Vũ Các, một tháng này có thể giúp nàng nghỉ ngơi thật tốt, cũng thuận tiện học hết kiếm pháp Trường Ẩn, về phần những chuyện khác cứ để đám người Tiết Dương bận rộn là được.

Giang Thiên Đồng được bí mật đưa về Thu Vũ Sơn Trang, mạng Mặc Cẩm cũng cũng được Thẩm Thất cứu, trận chiến đoạt vị ở Trịnh gia vẫn đang tiếp tục, nhưng nghe nói nhị thiếu của Trịnh gia đang bày tỏ ý tốt với Việt gia, Vệ Hàn và Lâm Uyên còn đang không ngừng mở rộng phạm vi truy bắt, Thiều Quang vẫn ở nơi cũ để tránh đầu sóng ngọn gió, cuối cùng Tư Ly cũng đến Hàng Châu, trận chiến này, hai người Hề Việt toàn thắng.

Tòa nhà ở thành đông đã bị hủy, tạm thời không có cách nào để về ở, sau khi rời Yên Vũ Thai được mười ngày, Hề Ngọc Đường lại trở về chung một viện với Việt Thanh Phong.

Tuy trên mặt thiếu chủ Việt gia không có vẻ gì nhưng đã sớm mở cờ trong bụng rồi.

Người khác không biết, nhưng Tư Niên biết, chủ tử nhà hắn lấy công mưu tư, khi phái hắn đi trợ giúp Tiết Dương trong đêm ám sát đó thì dặn luôn phải cố mà phá cho nát tòa viện của Huyền Thiên Giang Nam đường ở thành đông, nếu không thì sao Hề giáo chủ không thể trở về mà phải đến ở biệt viện của họ?

Nhưng nếu Hề tiểu giáo chủ vào ở thật thì đúng là một chuyện khiến người ta hạnh phúc, ít nhất thì thiếu chủ sẽ không đi nhổ cỏ nữa, Thu Viễn cũng không cần phải than thở cả ngày nữa, hắn cũng có đối thủ để luyện kiếm... Vì vậy dù Tư Niên thầm khinh bỉ chủ tử nhà mình một hồi, nhưng vẫn vui vẻ nghênh đón đám người Huyền Thiên quay về.

Thiếu chủ không lên cơn, bọn họ đều như được thăng chức tăng lương.

Cuối cùng Hề tiểu giáo chủ cũng có thể yên tâm dưỡng thương luyện kiếm rồi.

Cuối cùng thiếu chủ Việt gia cũng có thể dọn ghế ngồi xem người trong lòng luyện kiếm hằng ngày rồi.

Tất cả mọi thành viên trong Yên Vũ Thai đều tỏ vẻ, Hàn Văn Ngạn, chết hay lắm!

Xa cách mấy tháng, rốt cuộc Tư Ly cũng đã tới Hàng Châu, hơn nữa, hắn còn mang tới một người đến trợ giúp... Lãnh Nhất.

Lãnh Nhất truy lùng tung tích của Tang Niệm mấy tháng, ước chừng đã phải vòng một vòng lớn, cuối cùng lại đuổi tới Giang Nam, nửa đường còn gặp được Tư Ly. Lúc đó Lữ Chính đường chủ và Nghênh Thu vẫn còn đang đau đầu không biết phải phái ai tới cạnh giáo chủ, sau khi biết Lãnh Nhất cũng đến Giang Nam thì tỏ vẻ vô cùng vui mừng, mời Lãnh đường chủ theo cạnh giáo chủ nhé, khi nào rảnh rồi về cũng được.

Đến lúc này, trừ Nghênh Thu, bốn ám vệ Hề Ngọc Đường giữ lại lúc trước, ba người đã ở cạnh nàng.

Thiều Quang, Tiết Dương, Nghênh Thu, Lãnh Nhất, trong bốn người này võ công của Lãnh Nhất là cao nhất, có hắn bên cạnh giáo chủ, tất cả mọi người đều có thể thở phào nhẹ nhõm. Dù Tiết Dương và Thiều Quang có lợi hại đến đâu cũng chỉ có hai người, một khi ra ngoài làm việc thì không có cách nào để bảo đảm an toàn cho giáo chủ nhà mình. Trong lòng bọn họ, dù sao Việt thiếu chủ cũng là người ngoài, không thể đặt một món tiền lớn như thế lên người hắn được.

Vì vậy khi Lãnh Nhất vừa xuất hiện ở Yên Vũ Thai thì biểu hiện của Tiết Dương nhiệt tình hơn hẳn. Nam nhân đần độn này còn tặng cho Lãnh đường chủ một cái ôm... dù gì có thêm một Lãnh Nhất bảo đảm cho sự an toàn của giáo chủ thì hắn cũng có thêm nhiều thời gian ở cạnh người trong lòng không phải à?

... Chỉ riêng Việt thiếu chủ, buồn bực mất mấy ngày.

Thiều Quang và Giang Thiên Đồng vừa đi, Tư Ly và Lãnh đường chủ lại tới, bốn người này chỉ cần chọn đại một tên cũng thì lúc nào cũng dính lấy Hề tiểu giáo chủ không buông, bỏ những kẻ khác qua một bên không đề cập tới, Việt Thanh Phong nhớ rõ ràng, lần đầu khi hắn gặp Lãnh Nhất trên Võ Sơn, vị đường chủ đại nhân này chẳng hề khách sáo mà bảo hắn phải cách xa giáo chủ nhà hắn ra một chút đó.

Tại sao vậy!

Người trong lòng của hắn mà, vì sao lại bảo hắn cách xa chứ!

Việt thiếu sắp nghẹn lòng đến chết rồi.

Nhưng sao Hề Ngọc Đường có thể rảnh để mắt tới hắn, chỉ vui mừng nghênh đón Lãnh Nhất và Tư Ly. Ba người vừa gặp mặt, Tư Ly đã như hổ vồ mồi, mắt thấy đã sắp nhào vào lòng giáo chủ nhà mình thì chợt bị người ta túm cổ áo. Tư Ly tức giận quay đầu lại, vừa đúng lúc đối diện với một gương mặt cương thi không biểu cảm.

Tư Ly: ... Ngươi là ai? Mau buông tay ra!

Tư Niên: Hề giáo chủ đang mang thương tích.

Tư Ly: Ồ thế à? Ngươi cho rằng ta không biết sao? Còn không mau buông thì đừng có nghĩ tới tay của mình nữa!

Tư Niên: ...

Mặt không đổi sắc nhìn cánh tay chẳng biết đã biến thành màu xanh đen từ lúc nào, biểu cảm của Tư Niên càng lạnh hơn. Thu Viễn ở cạnh suýt bật cười, kìm nén đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, mà Việt Thanh Phong hết cách than thở một tiếng, nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên của mình và Tư Ly.

Vị hữu hộ pháp này thật sự muốn tận tâm độc chết bất cứ người nào dám đến gần giáo chủ nhà hắn mà...

Cuối cùng Tư Niên vẫn phải buông tay, hữu hộ pháp đại nhân thành công nhào vào lòng Hề Ngọc Đường, nhìn như va vào rất mạnh nhưng lại vô cùng cẩn thận, Hề Ngọc Đường thấy thế thì dở khóc dở cười, xoa gương mặt nhỏ nhắn của hắn, bảo




/56