Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 320 - Chương 30

/322


Cái gì? Lưu vong tây bắc mười lăm năm? Dung lão thái gia kinh hãi nhìn qua Dung đại gia: Không, không, không thể như vậy chứ?

Dung đại gia cúi đầu, không nói gì, Dung nhị gia nhỏ giọng trả lời một câu: Phụ thân, vô cùng chính xác.

Lão Tam... Trong lúc nhất thời Dung lão thái gia cũng hoảng hồn, ngồi ở chỗ kia ngơ ngác không nhúc nhích.

Hơn mười ngày này, Dung lão thái gia một mực tại chờ Dung tam gia bị tuyên án, trong lúc cho người đi tìm hiểu, nói Thánh thượng tức giận, dặn dò Hình bộ điều tra kỹ vụ án tham ô, ai cũng không dám nhiều lời, cần phải chờ Thánh thượng hết loạn lửa giận mới đi nói một chút.

Dung lão thái gia nghe người ta nói như vậy, da mặt ông mỏng, cũng không nói nhiều, đưa lễ đi qua, nhưng lại bị trả về, chỉ nói sẽ lưu ý, xin lão hầu gia đừng lo ngại. Dung gia dời đến kinh thành đến cũng chỉ gần hai năm, lời khách sáo trên quan trường đều không quá hiểu biết. Dung gia dựa vào Hoàng hậu nương nương, người ta nếu là có thể làm được, tự nhiên sẽ gặp một ngụm đồng ý, nói như vậy chắc chắn trong lúc là có gì không đúng.

Truy cứu nguyên do, Hoàng thượng bắt tham ô, nhiều lần cấm đoán, mọi người trong chiêm sự phủ đối với việc Dung tam gia nhổ lông chim nhạn đang bay qua làm vẻ ta đây thực nhìn không được, ngầm vụng trộm tố cáo hắn, hoàng thượng xem tấu chương, trong lòng phẫn nộ, cầm cho Hoàng hậu nương nương xem: Ngươi tiến cử nhân tài tốt cho ta!

Hoàng hậu nương nương thấy sổ con mọi người đưa lên, cũng cảm thấy mặt mũi không có ánh sáng, ngây ngốc ngồi một hồi lâu, thấp giọng nói: Mặc cho Hoàng thượng xử trí, chỉ là chớ nên đả thương căn cơ Trường Ninh Hầu phủ.

Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: Ta chỉ nhìn người không đúng, Trường Ninh Hầu phủ còn có hai cây trúc tốt, sẽ không bị măng xấu lệch nghiêng này phá hủy!

Đây là điển hình tốt, Hoàng thượng sớm đã có ý giết gà dọa khỉ, nếu xử nặng Dung tam gia, người khác nhìn trong lòng sợ hãi, cho dù là hoàng thân quốc thích, cũng chạy không thoát trừng phạt như cũ, có lẽ có tâm sợ hãi. Hoàng thượng tiết lộ ý nghĩ này cho Hình bộ, ai dám không nghe ý chỉ của ông? Vì vậy qua mười ngày thì thấy kết quả.

Cân nhắc mức hình phạt xem như nặng, phán quyết lưu vong tây bắc mười lăm năm. Dung lão thái gia biết rõ này kết quả, ngậm miệng không nói, Dung đại gia và Dung nhị gia hai mặt nhìn nhau, vốn cho là Hoàng thượng nhìn mặt mũi Hoàng hậu nương nương, giơ tay lên đi ngang qua sân khấu, nhốt Dung tam gia mấy ngày sẽ thả ra, tối đa cũng là cách chức thôi, không nghĩ tới còn phán quyết lưu vong!

Tính , tính , phán quyết đã có, chúng ta cũng chớ nói nữa . Dung lão thái gia chán nản ngồi trên ghế, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân bị rút đi một nửa, mặc dù ông hận Dung tam gia thua kém người ta, nhưng nghe hắn bị lưu vong xa như vậy, hơn nữa còn là bị lưu vong mười lăm năm, trong lòng vẫn khó chịu.

Ngàn vạn chớ để cho mẫu thân các ngươi biết chuyện này! Dung lão thái gia ổn ổn tâm thần: Sau này bà vừa hỏi lão Tam, các ngươi cứ nói hắn ra ngoài nhậm chức, phải ngây ngốc nhiều năm mới về.

Trong Bích Phương Uyển được tin tức rất nhanh, cô dâu mới thành thân không lâu đứng lên, trên mặt lộ ra tươi cười: Lưu vong tây bắc mười lăm năm?

Dạ. Báo tin ma ma cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng, vị tân phu nhân này thật đúng là rộng rãi, sao còn cười rộ lên .

Ngươi đi đi, ta biết rồi . Cô dâu khoát tay áo, lần nữa ngồi xuống, hô nha hoàn bên người bắt đầu trang điểm cho mình.

Trong sân có một đám nha hoàn bà tử, đang tụ ở một chỗ nói chuyện, nghe một trận tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên từ phía sau, quay đầu nhìn lại, cô dâu mang theo ma ma bên người và hai cái nha đầu của hồi môn đứng đó, trên người mặc xiêm y hạnh hồng, sơ búi tóc đồng tâm như ý, bên trên cắm một cây trâm vàng, một chuỗi dây kết trân châu rủ xuống bên tai.

Nha đầu bà tử vội vàng khoanh tay đứng lên: Thỉnh an Tam phu nhân.

Cô dâu liếc mấy người một cái, gật đầu nhẹ, dẫn nha hoàn bà tử đi ra ngoài, một ma ma nhìn bóng dáng hạnh hồng biến mất ở cửa, lắc đầu: Tam phu nhân mới tới đúng là mệnh khổ ! Gả cho tam gia mới hơn mười ngày, lại muốn đi theo đến tây bắc .

Một tiểu nha đầu mở to hai mắt: Sẽ không chứ? Tam phu nhân phải đi tây bắc? Không phải là tam gia làm sai, chỉ phán quyết hắn một người, không có liên lụy người khác sao?

Ma ma kia hừ một tiếng: Mặc dù nói hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, không có liên lụy những người còn lại của Dung gia, nhưng tam phu nhân dù sao cũng là chính thê tam gia, lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó, tam gia đi tây bắc chịu khổ, nàng còn có thể ở trong phủ hưởng phúc hả? Nói sau từ nhỏ tam gia đã được nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn, không có người hầu hạ sao được?

Tiểu nha đầu nghe không ngừng gật đầu: Hóa ra là như vậy! Tam phu nhân đáng thương, gả vào còn chưa hưởng phúc đã phải đi theo chịu tội!

Cô dâu đi trên đường mòn Dung gia, trong lòng đã quyết định, hôm nay nàng sẽ đề ra hòa ly rời phủ, Dung gia này không ở nổi nữa. Cây thạch lựu hai bên đường mòn đã nở hoa như lửa, trong lòng của nàng cũng hâm nóng, nàng thấy Dung lão thái gia là người thông tình đạt lý , chỉ cần là cho nàng thư hòa ly, nàng có thể hất tay đi sống cuộc sống mình nghĩ tới.

Lúc nãy ra khỏi viện ngừng lại ở cửa, lời nói nha hoàn bà tử kia loáng thoáng truyền vài câu vào trong lỗ tai nàng - - nàng đi tây bắc chịu khổ? Dựa vào cái gì? Nàng khinh miệt nhếch miệng, chỉ bằng mình bị cưỡng bách đưa vào Dung phủ thành thân, nên đi hầu hạ tay ăn chơi kia?

Vội vội vàng vàng chạy tới đại sảnh, lại không thấy người, chúng nương quản sự nói hôm nay đều ở phòng ăn dùng cơm, cô dâu đi phòng ăn, bên trong ngồi rất nhiều người, không chỉ đại phòng nhị phòng đều ở đây, vị Dung lão phu nhân vốn là nên nằm ở trên giường kia, lúc này lại ngồi đó, trên mặt đã không có da thịt, tựa như một bộ xương, bên cạnh bà đứng nhiều nha hoàn bà tử, mọi người đều là trận địa sẵn sàng đón quân địch, ước chừng là sợ bà té xuống từ trên ghế.

Thân thể như vậy còn muốn đi ra, đây không phải là tự mình tìm tội? Cũng không biết bà có phải nghe được gì không, vì vậy gắng gượng đi ra ? Dù sao vị tam gia kia là thịt tim của bà, biết chuyện này chỉ sợ nóng lòng.

Lúc này đúng là muốn dùng cơm trưa, thức ăn nóng hổi như nước chảy lên, nha hoàn bà tử thu xếp chén múc canh cho Dung lão phu nhân, đang chuẩn bị đút bà dùng cơm, đột nhiên nghe Dung lão phu nhân cố hết sức nói một tiếng: Lão Tam còn chưa tới... Phải đợi hắn!

Mặt Dung lão thái gia bên cạnh hơi chậm lại, hôm nay không biết vì sao, Dung lão phu nhân thế nhưng ầm ĩ muốn đi ra dùng cơm, lúc này lại hỏi lão Tam, chẳng lẽ là mẹ con liền tâm? Hắn để sát vào Dung lão phu nhân thấp giọng nói: Ta đã quên nói cho ngươi biết, lão Tam hết sức được Hoàng thượng coi trọng, hai ngày


/322