Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 32 - Chương 30

/74




Trong phòng học, Phó Tiểu Nhã một tay cầm điện thoại Tô Đường, một tay nặng nề chọt vào màn hình điện thoại di động, vẻ mặt không tốt hỏi: Tại sao mày lại có nick Wechat của Giang Lâm? Tại sao cậu ấy lại hỏi mày đã suy nghĩ kĩ chưa? Cậu ấy đã hỏi mày chuyện gì?

Vốn thân thể Tô Đường đang khó chịu, giờ phút này nghe được vấn đề liên tiếp từ Phó Tiểu Nhã, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, trong lòng không muốn giải đáp vấn đề hùng hổ doạ người kia của cô ta.

Thái độ của Tô Đường làm cho lửa giận trong lòng Phó Tiểu Nhã cháy cao hơn. Các loại tâm tình ghen ghét, phẫn hận, hoài nghi tiêu cực làm lý trí cô ta mất hết, chỉ còn lại lửa giận ngập đầu. Trang chủ Wechat còn có tin đến từ Giang Lâm, Phó Tiểu Nhã đưa điện thoại di động đến trước mặt Tô Đường, giọng điệu không tốt hỏi: Mày nói đi? Sao mày không nói lời nào?

Tượng đất còn có ba phần tính tình, huống chi hiện tại thân thể Tô Đường khó chịu, không có nhiều tinh lực ứng phó Phó Tiểu Nhã, cô mở tay Phó Tiểu Nhã ra, mấp máy môi, nói: Liên quan gì đến cô?

Phó Tiểu Nhã u a một tiếng, cười lạnh, cô ta ác độc nhìn Tô Đường, sau đó chủ động lật thông tin ghi chép của Tô Đường, khi nhìn đến ghi chép Giang Lâm có gọi đến, cả trái tim cô ta bị ghen ghét che lấp, cô ta nhìn Tô Đường ác độc nói: Có phải mày quyến rũ Giang Lâm không? Đúng hay không? Mày là đồ xấu xí! Nói xong Phó Tiểu Nhã hung hăng đập điện thoại của Tô Đường xuống đất, Tô Đường còn chưa kịp phản ứng, Phó Tiểu Nhã như phát tiết chưa đủ, đập chân lên điện thoại của cô mấy lần, sắc mặt cô ta hung ác nhìn chằm chằm Tô Đường, giọng điệu âm trầm: Tao đã cảnh cáo mày, cách xa Giang Lâm một chút. Tay phải Phó Tiểu Nhã vung lên cao, khi vừa định hành động, tay phải của cô ta đã bị người ta bắt lại, sức lực đối phương rất lớn, lớn đến muốn bẻ gãy cổ tay cô ta.

Phó Tiểu Nhã cau mày nhìn sang, chỉ thấy Khương Trì đang cười như không cười nhìn mình chằm chằm: Cô nói gì? Lặp lại lần nữa?

Trong lòng Phó Tiểu Nhã hoảng hốt, nhịn không được lên tiếng kinh hô: Khương Trì, sao anh lại ở đây? Vừa rồi sở dĩ Phó Tiểu Nhã không sợ hãi như thế, cũng vì cô ta thấy trong phòng học chỉ có một mình Tô Đường, có thể để cô ta muốn làm gì thì làm, nhưng hiện tại làm sao Khương Trì cũng ở chỗ này? Trong chớp mắt, Phó Tiểu Nhã chỉ cảm thấy cổ tay mình đau đến như không còn là của mình, cô ta kinh hãi nhìn tư thế của Khương Trì, cảm thấy anh giống như sắp bẻ gãy cổ tay mình, cô ta vừa sợ hãi vừa tức giận cuồng loạn quát lên: Khương Trì? Phong độ và nguyên tắc của anh đâu? Anh thật sự ra tay với nữ sinh sao?

Khương Trì nhẹ chép một tiếng, trong giọng nói mang theo trào phúng: Nguyên tắc? Cô cũng dám động vào người của tôi hết lần này đến lần khác, tôi còn cần nguyên tắc làm gì? Mỗi người đều có ranh giới cuối cùng của chính mình, Khương Trì cũng không ngoại lệ, mà Phó Tiểu Nhã đã liên tục chạm tới ranh giới cuối cùng của anh rồi.

Huống chi một khi gặp được chuyện có liên quan đến Tô Đường, coi như anh có nguyên tắc, cũng trở nên không có nguyên tắc.

Khương Trì nói xong, Tô Đường và Phó Tiểu Nhã cùng lúc nghe được tiếng răng rắc thanh thúy, tiếng này, thanh thúy, vang dội, nghe vào lỗ tai hai nữ sinh ở đây, lại có chút kinh hồn bạt vía. Bởi vì tiếng này giống tiếng xương bị bẻ gảy. Sau đó không bao lâu, trong phòng học vang lên tiếng la đau đớn của Phó Tiểu Nhã như mổ heo: Á! Đau quá! Đau quá! Khương Trì, anh chờ, tôi sẽ nói cho chú Khương! Tôi nhất định phải nói cho chú Khương! Phó Tiểu Nhã tuyệt đối không nghĩ tới, thế mà Khương Trì thật sự ra tay với cô ta!

Mặt mày Khương Trì lạnh nhạt, nghe vậy, anh cũng chỉ cười như không cười nói: Vậy cô đi đi.

Đối thoại này Tô Đường có chút quen tai, đột nhiên cô nghĩ đến, không phải trước đó Phó Tiểu Nhã trào phúng cô tìm Khương Trì cáo trạng à, không nghĩ tới muốn cáo trạng trước nhất, lại chính là cô ta.

Khương Trì để ly nước đã rót lên trên bàn học cho Tô Đường: Uống chút nước nóng, anh xử lý một số chuyện. Nói xong, Khương Trì nói với Phó Tiểu Nhã: Đi.

Sắc mặt Phó Tiểu Nhã sợ hãi, một tay cô ta vẫn nắm tay bị thương, một bên nhanh chóng lui ra phía sau: Anh muốn làm gì?

Khương Trì rút ra một chiếc khăn Tô Đường bày trên mặt bàn, sau đó chậm rãi xoa xoa tay phải mình vừa mới ra tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói: Hiện tại biết sợ rồi ư?

Phó Tiểu Nhã sợ, thật sự biết sợ. Trước đó cô ta bị ghen ghét làm choáng váng đầu óc, hoàn toàn không có lý trí, giờ phút này tỉnh táo lại, cô ta đã hối hận. Hai lần trước đó, cô ta đã biết Khương Trì để ý Tô Đường, nhưng cô ta chắc chắn Khương Trì xưa nay sẽ không đánh nhau thật với nữ sinh, cho nên mới dám ba lần động thủ trên đầu thái tuế. Nếu cô ta biết mình sẽ chọc giận sư tử đang ngủ say, cô ta làm sao cũng không muốn chết khiêu khích như thế.

Khương Trì vò khăn tay thành đoàn, sau đó tiện tay quăng ra, chuẩn xác ném vào trong sọt rác. Anh không kiên nhẫn chép một tiếng, hỏi Phó Tiểu Nhã: Có đi hay không?

Phó Tiểu Nhã cắn răng: Có thể để tôi đến phòng y tế trước không?

Khương Trì nhíu mày, dùng cằm ra hiệu cô ta đuổi theo.

Tô Đường chịu đựng đau bụng, nhịn không được hô với Khương Trì: Khương Trì, đừng xúc động.

Khương Trì sững sờ, mặt mày khẽ nhúc nhích, trong mắt nổi lên ý cười: Yên tâm đi.

Lúc tiết thể dục kết thúc, bạn học thưa thớt trở về phòng học, không có ai biết vừa rồi trong phòng học xảy ra chuyện gì. Mảnh vụn điện thoại trên đất Tô Đường đã thu nhặt sạch sẽ.

Đến giờ vào học, Khương Trì một mình trở về, lúc này Tô Đường uống nước nóng vào thân thể đã thoải mái dễ chịu rất nhiều, may mà bên người luôn đem theo băng, cho nên không xảy ra chuyện gì khiến cô lúng túng. Tô Đường nhìn thấy Khương Trì về một mình, nhịn không được đứng lên, kinh tâm bạt vía hỏi: Khương Trì, Phó Tiểu Nhã đâu?

Khương Trì nhìn thấy Tô Đường một mặt gấp gáp, cười trầm thấp nặng nề hai tiếng: Khẩn trương như vậy à?

Tô Đường nhẹ gật đầu, cô sợ Khương Trì xúc động thật sự đánh Phó Tiểu Nhã một trận.

Khương Trì cũng không thừa nước đục thả câu, anh dùng giọng điệu hời hợt nói: Anh để cô ta chuyển lớp rồi.

Chuyển lớp? Sao có thể? Tô Đường kinh ngạc hỏi.

Khương Trì nhẹ giọng ừ một tiếng.

Tay của cô ta thế nào? Lúc ấy nghe được tiếng răng rắc kia, Tô Đường thật sự giật mình kêu lên, cho nên vẫn để vết thương của Phó Tiểu Nhã trong lòng, sợ chuyện này đến lúc đó sẽ gây phiền phức cho Khương Trì.

Khương Trì liếm liếm môi, khẽ cười một tiếng: Yên tâm đi, không có vấn đề gì lớn.

Buổi chiều tan học, Giang Lâm không biết từ nơi nào nghe được chuyện của Phó Tiểu Nhã, anh cố ý đến cửa lớp A16 sớm tìm Tô Đường, nhìn thấy Tô

/74