Nô Lệ Trong Giao Dịch - Sắc

Chương 8: Dùng cơ thể sưởi ấm cho nhau

/37


Chương 8: Dùng cơ thể sưởi ấm cho nhau

 

 

Khi về đến nhà, Tô Oánh vẫn cảm thấy không vui.

 

"Về rồi?"

 

Nghe được giọng nói quen thuộc, Tô Oánh lập tức hoàn hồn.

 

Là Thương tiên sinh. Cô ngẩng đầu, quả nhiên thấy Thương tiên sinh đang ngồi trên sô pha, tay cầm một tờ báo.

 

Thấy Tô Oánh nhìn mình, anh mỉm cười.

 

Tô Oánh trực tiếp qua đó, ngồi quỳ trước mặt anh.

 

"Cô bé nghịch ngợm hôm nay đi chơi ở đâu? Sao trễ như vậy mới về?" Nói rồi, anh cọ cọ chóp mũi của cô, giọng điệu dịu dàng sủng nịnh rất hợp với nụ cười lúc này, dường như khiến Tô Oánh có thể lập tức bật khóc.

 

Người đàn ông này quá dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cô muốn chìm đắm vào trong.

 

"Thương tiên sinh." Tô Oánh nghiêng đầu nằm trên đùi Thương tiên sinh, nước mắt theo đôi mắt khép lại mà rơi ra.

 

Cô như thế khiến Thương tiên sinh hoảng sợ, cũng không biết vì sao Tô Oanh lại đột nhiên khóc. Anh luống cuống nâng đầu cô lên, nhìn từng giọt nước mắt của cô rơi xuống.

 

"Sao vậy bảo bối, là ai bắt nạt em?"

 

Anh căng thẳng hỏi, thậm chí quên mất lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô. Hành động dùng tay vụng về lau khiến ngón tay thô ráp cọ vào mặt, kỳ thật không hề dễ chịu.

 

Nhưng Tô Oánh lại rất hưởng thụ, Thương tiên sinh như vậy khiến cô cảm thấy bản thân được yêu. Bọn họ yêu thương nhau, là đôi tình nhân thật lòng với đối phương.

 

Cho dù chỉ có giây phút này cũng được.

 

Càng nghĩ, nước mắt rơi ra càng nhiều, không khống chế được mà rơi xuống.

 

Chưa từng thấy Tô Oánh thế này, Thương tiên sinh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ôm Tô Oánh, lau nước mắt cho cô.

 

Khóc một hồi, Tô Oánh vùi đầu vào lòng Thương tiên sinh, nức nở: "Thương tiên sinh, vì sao anh lại đối tốt với em như vậy?"

 

Đúng vậy, vì sao lại đối tốt với cô, tốt đến mức khiến cô sắp không phân biệt đâu là hiện thực đâu là hư ảo.

 

Nghe Tô Oánh hỏi, Thương tiên sinh dịu dàng trả lời: "Bởi vì em nhỏ như vậy, cần được che chở."

 

Vẫn là câu trả lời đó, ngay lần đầu tiên Tô Oánh hỏi anh vì sao lại bao nuôi mình, anh cũng trả lời như vậy.

 

Lần này, câu trả lời cũng không thay đổi.

 

Nói không rõ là thất vọng hay gì, câu trả lời này là tốt nhất, chính xác nhất, nhưng trong lòng Tô Oánh lại tham lam muốn có nhiều hơn.

 

Cô mới hai mươi tuổi, là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời.

 

Nhưng cô lại cảm thấy cuộc đời mình chẳng còn gì cả, không có tình yêu, chỉ có chút sự dịu dàng này là Thương tiên sinh cho.

 

Nhưng bọn họ không phải người yêu, chỉ là dùng cơ thể sưởi ấm cho nhau.

 

Điều này khiến cô có chút bi thương.

 

"Hôm nay em đi gặp mẹ."

 

Cuối cùng, cô vẫn thành thật kể với Thương tiên sinh.

 

"Vậy sao? Đây là nguyên nhân em khóc?"

 

Nghe Tô Oánh kể, Thương tiên sinh dường như hiểu ra vì sao cô đột nhiên khác thường như vậy.

 

Dù sao, anh cũng biết chút ít về mẹ của Tô Oánh.

 

Nghĩ đến đây, anh cảm thấy không vui, người bên gối mình sao có thể chịu ủy khuất như vậy! Anh không thể để Tô Oánh chịu chút ủy khuất, cô gái nhỏ nhắn như vậy, cảm giác chỉ cần có cơn gió thổi qua cũng có thể bị thương.

 

Anh theo bản năng ôm Tô Oánh càng chặt.

 

Tô Oánh cảm nhận được vòng tay này ôm chặt thêm một chút, còn tưởng anh không thích cô tiếp xúc với mẹ, làm anh không vui.

 

Nhưng chuyện mẹ nhờ cô còn chưa nói với Thương tiên sinh, cũng không biết Thương tiên sinh có giúp đỡ hay không, dù sao với người không liên quan như anh có chút phiền toái.

 

Chỉ là nếu không nói, đến lúc đó mẹ sẽ bị người ta trói lại đưa đi.

 

Tâm lý giằng co một hồi, Tô Oánh vẫn quyết định mở lời.

 

"Thương tiên sinh, là thế này. Bạn trai của mẹ em cầm tiền đi đánh bài, thiếu mấy tên cho vay nặng lãi rất nhiều tiền, ông ta bỏ trốn rồi, đối phương tới tìm mẹ em nói nếu trong vòng ba ngày không trả tiền sẽ bán bà ấy đi... Đi..."

 

Hai chữ mại dâm vẫn không thể nói nên lời, ậm ừ nửa ngày vẫn không thể nói ra.

 

Nhưng Thương tiên sinh nghe hiểu.

 

Có điều anh không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, mỗi tháng anh đều bảo trợ lý gửi mẹ Tô Oán một số tiền, tuy không nhiều nhưng đủ bảo đảm cơm áo không lo. Lần này đối phương tới tìm Tô Oánh, món nợ kia nhất định không nhỏ.

 

Với tính cách của anh, loại chuyện này ngày thường anh căn bản sẽ không quản.

 

Nhưng Tô Oánh đã mở lời, Thương tiên sinh cũng không thể làm lơ. Tiền nhiều hay ít không quan trọng, chỉ là làm Tô Oánh khóc, Thương tiên sinh cảm thấy cục tức này không thể bỏ qua.

 

Dù sao cũng phải trấn an bảo bối của mình.

 

"Bảo bối đừng lo, tôi sẽ bảo người liên lạc với mẹ em, chuyện cụ thể em không cần nhọc lòng, tôi sẽ giải quyết."

 

Giọng nói nhẹ nhàng lại khiến Tô Oánh cảm thấy áy náy.

 

Rõ ràng không liên quan tới Thương tiên sinh, nhưng lại vì bản thân đã mở lời, đối phương liền đồng ý giải quyết chuyện này không chút do dự.

 

Cái gì cũng chưa làm, vậy mà còn nhờ Thương tiên sinh giải quyết chuyện này. Làm tình nhân của anh đã lâu, Thương tiên sinh chưa từng yêu cầu cô làm gì, ngoại trừ chút chuyện tình thú trên giường, anh chưa từng bắt cô làm gì cả.

 

Một chuyện cũng không, nhưng Thương tiên sinh đã lặng lẽ giúp cô giải quyết rất nhiều vấn đề.

 

Sắp xếp cho cô vào trường đại học của thành phố, cũng giúp cô được học ngành mình thích, cô thậm chí còn không cần dùng chân, mỗi ngày đều có tài xế đưa đón, giống như không cần cô nhọc lòng, mọi thứ đều đưa tới trước mặt cô.

 

Cô giống như con chim hoàng yến được nuôi trong lòng, nhưng lại không phải.

 

Chim hoàng yến phải lấy lòng chủ nhân mới được yêu thương, nhưng Tô Oánh không cần. Xuống giường, cô hoàn toàn tự do, muốn đi đâu cũng không cần thông báo, mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt, chi phí ăn mặc là vô hạn.

 

Ngay cả bạn học cũng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô.

 

Cô chưa từng giải thích, cứ bình yên hưởng thụ tất cả, mãi đến hôm nay, trải qua chuyện của mẹ, cô mới phát hiện thì ra mình có được nhiều như vậy.

 

Muốn có gì thì có cái đó, cô không thiếu cái gì, cái gì cũng không cần lo.

 

Thương tiên sinh yêu thương cô, cho dù là tình nhân, anh cũng chỉ có mình cô.

 

Mà đối với cô, Thương tiên sinh chính là cả thế giới, giống như ngoại trừ Thương tiên sinh, cô không biết gì về những người đàn ông khác cả.

 

Trong lớp cũng có bạn nam, nhưng trước nay cô không hề muốn tiếp xúc với họ, thậm chí ánh mắt xã giao cũng không có.

 

Nguyên nhân chỉ có một, Thương tiên sinh không thích.

 

Cô tự cho mình đã làm đúng bổn phận của tình nhân, không tham lam những điều khác, nào biết ngoài chuyện tình dục bất tri bất giác đã xảy ra chuyện khác.

 

Giống như cô bắt đầu không thỏa mãn với thân phận tình nhân này.

 


/37