Nô Lệ Trong Giao Dịch - Sắc

Chương 7: Mẹ tới cầu xin

/37


Chương 7: Mẹ tới cầu xin

 

 

Lúc Tô Oánh tỉnh lại, cả người muốn rã rời.

 

Hậu quả của một đêm phóng túng khiến Tô Oánh thiếu chút không ngờ hiện tại đã là hôm sau.

 

Trong đầu vẫn còn là hình ảnh của ngày hôm qua.

 

Thương tiên sinh đã không còn ở bên cạnh, gối đầu và ổ chăn lạnh lẽo cho thấy anh sớm đã rời đi.

 

Mà cô nằm trên giường, ngay cả đứng dậy cũng rất khó khăn.

 

Quả nhiên đã lâu không vận động không nên mãnh liệt như vậy.

 

Cảm thán một tiếng, liền nghe tiếng cửa mở. Ngước mắt nhìn, là dì giúp việc mang đồ ăn sáng tới.

 

"Tiên sinh nói cô Tô không khỏe, bảo tôi làm chút cháo thanh đạm." Nói rồi, bà đi lấy cái bàn nhỏ tới, đặt chén cháo lên.

 

Nghe dì giúp việc nói, Tô Oánh không nhịn được mà nghĩ tới thời điểm Thương tiên sinh nói lời này sẽ có bộ dáng gì.

 

Anh vẫn luôn săn sóc, là tình nhân vô cùng hoàn mỹ. Chỉ là giữa họ không phải là quan hệ tình nhân bình thường.

 

Từ lúc bắt đầu Tô Oánh đã nhận rõ vị trí của mình, cho nên chưa từng hỏi nhiều. Thương tiên sinh bảo cô làm gì, cô sẽ làm cái đó. Cho dù không thích, cô cũng nghiêm túc làm theo.

 

Nhưng Thương tiên sinh chưa từng khiến cô khó xử.

 

Cô cảm ơn Thương tiên sinh, là anh cứu cô ra khỏi biển lửa. Nếu không phải anh, không biết bản thân hiện tại sẽ như thế nào.

 

Làm tình nhân thôi mà, làm tình với ai cũng vậy, cho dù không có Thương tiên sinh cũng sẽ có người khác, hoặc là đàn ông mỗi ngày có giá rõ ràng.

 

Nói một câu ngu ngốc, cho dù thật sự ở bên ai đó, cũng rất ít người có thể có gương mặt và dáng người như Thương tiên sinh, càng miễn bàn tới biểu hiện dũng mãnh trên giường, mỗi một dư vị đều khiến nửa người dưới ướt đẫm.

 

Cả người đột nhiên khô nóng, Tô Oánh vỗ vỗ mặt mình, vùi đầu uống một hớp cháo lớn.

 

Cháo vừa ngon vừa thơm, qua một lát cô đã ăn sạch.

 

"Cô Tô muốn ăn thêm một chén không?"

 

Mắt thấy Tô Oánh ăn xong, dì giúp việc hỏi. Tô Oánh lắc đầu, không muốn ăn nữa.

 

Dì giúp việc thấy vậy cũng không nói gì thêm, thu dọn chén muỗng rồi trực tiếp xuống lầu.

 

Ăn no, Tô Oánh cuối cùng cũng có sức xuống giường, chỉnh chu lại bản thân rồi ra ngoài.

 

Hôm nay là chủ nhận, nếu như không có chuyện gì Thương tiên sinh cũng ở nhà, có điều anh mới đi công tác về, đương nhiên có rất nhiều công việc cần xử lý.

 

Lúc này, trùng hợp chuông điện thoại reo lên, nhìn tên người gọi tới, Tô Oánh không muốn bắt máy.

 

Là điện thoại của mẹ cô.

 

Hai mẹ con đã lâu không gặp, lâu đến mức Tô Oánh cho rằng cô và bà ấy đã không còn quan hệ.

 

Dù sao mẹ cũng đang vội vàng yêu đương với bạn trai mới, thậm chí không muốn đối phương tiếp xúc với cô.

 

Không biết lần này tìm cô để làm gì!

 

"Mẹ."

 

"Oánh Oánh, con khỏe không?"

 

Ở bên kia, giọng của mẹ có chút nôn nóng, có điều rất nhanh bà ấy phát hiện cách mình nói chuyện không đúng, vội nói chậm lại.

 

"Vẫn ổn, mẹ tìm con có chuyện gì sao?"

 

Tô Oánh đương nhiên không cảm thấy mẹ tìm cô vì nhớ mong cô, ngược lại, cô cảm thấy đối phương nhất định có việc tìm mình.

 

Từ nhỏ đến lớn đều là như thế. Trước kia có ba thương bà, không nỡ để cô làm việc nặng. Trưởng thành rồi, cũng chỉ có thể dựa vào Tô Oánh.

 

Nhưng bà ấy đã quên, Tô Oánh chỉ là một thiếu nữ, đồng thời, cũng là con gái của bà ấy.

 

Có lẽ thái độ quá lạnh lùng của Tô Oánh khiến bà ấy nhất thời không thể mở lời.

 

Ngay thời điểm Tô Oánh cho rằng đối phương không nói chuyện nữa, định tắt máy, bà ấy đề nghị.

 

"Có thời gian thì gặp mặt đi."

 

Chờ hẹn xong địa điểm thời gian, trong đầu Tô Oánh vẫn quanh quẩn câu nói đó của mẹ.

 

Muốn gặp mặt, nhưng đối phương lại khoan thai tới muộn.

 

"Đợi lâu rồi đúng không, đường hơi kẹt xe, nên đến muộn."

 

Tô Oánh nhìn người mẹ trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ. Đối phương trang điểm rất đẹp, nhưng qua như phu nhân của giới thượng lưu, chỉ có đôi mắt thâm quần cho thấy cuộc sống của bà không tốt cho lắm.

 

"Không sao, mẹ tìm con có chuyện gì ư?"

 

Chuyện tới nước này, mẹ con đã từng thân mật khăng khít hiện tại xa lạ như người qua đường.

 

Ngay cả mẹ nhất thời bị cách nói chuyện xa lạ này khiến tay chân nhất thời luống cuống, nhưng nhớ tới mục đích của mình, bà ấy nở nụ cười.

 

"Hôm nay Thương tiên sinh không đi với con sao?"

 

"Anh ấy sao phải đi cùng con, mẹ, mẹ còn không rõ quan hệ giữa con và Thương tiên sinh là gì sao?"

 

Giọng điệu sắc bén của Tô Oánh cắt ngang suy nghĩ của mẹ, nhìn cô gái đã từng dịu dàng đáng yêu nay mọc gai với mình, bà ấy không khỏi nóng nảy.

 

"Mẹ chỉ là quan tâm con, dù sao hai đứa cũng có quan hệ này, Thương tiên sinh không phải rất yêu thương con sao?"

 

Hít sâu một hơi, Tô Oánh cố bình tĩnh lại.

 

"Rốt cuộc mẹ tìm con có chuyện gì, chuyện của con và Thương tiên sinh không cần mẹ nhọc lòng."

 

Cô đã không muốn tiếp tục dây dưa với mẹ mình, thậm chí mỗi tháng nhờ người gửi tiền cũng không đáng. Cô nghĩ, người mẹ của cô đã thay đổi mất rồi. Lúc trước khi cô nói cô trở thành tình nhân của Thương tiên sinh, thái độ của bà ấy cũng như vậy.

 

Hiện tại, cô chỉ là tình nhân của Thương tiên sinh mà thôi.

 

"Sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy, mẹ cũng rất yêu con. Nhưng con biết đấy, mẹ không có khả năng nuôi sống chính mình, càng không có cách trả hết nợ. Nếu ba con không bệnh mà qua đời thì tốt biết bao, một nhà chúng ta vẫn tốt đẹp bên nhau." Nói tới đây, bà ấy dùng khăn xoa khóe mắt tượng trung.

 

"Đủ rồi! Nếu có việc gì thì mau nói đi, đừng nhắc tới ba!"

 

Điều Tô Oánh kiêng kị nhất chính là lúc nào cũng nhắc tới ba. Bộ dáng thâm tình đó, giống như thật sự hoài niệm chồng mình.

 

Đều là giả dối, bà chẳng qua đang nhớ cuộc sống an nhàn khi xưa mà thôi. Đổi thành người đàn ông khác, bà vẫn có thể sống tốt.

 

Tô Oánh đứng dậy muốn bỏ đi.

 

"Đừng đi, mẹ thật sự có việc muốn cầu xin con!"

 

Thấy Tô Oánh như vậy, bà vội bắt lấy ống tay áo cô, lúc này mới mục đích của mình.

 

"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì đáng để mẹ tới đây một chuyến!"

 

Lần nữa ngồi xuống, sắc mặt Tô Oánh rất xấu. Đối với cô, càng ngồi ở đây càng khó chịu, còn không bằng một mình ở biệt thự.

 

Ít nhất còn có thể chờ Thương tiên sinh về nhà, mà không phải ở đây, đối mắt với người mình không muốn gặp.

 

Mẹ cô nhìn Tô Oánh, cắn môi, giống như có lý do khó nói, do dự một hồi mới mở lời.

 

"Con có thể giúp mẹ..."


/37