Nô Lệ Trong Giao Dịch - Sắc

Chương 4: Quá thô quá lớn (H)

/37


Chương 4: Quá thô quá lớn (H)

 

 

"A, thô quá cứng quá..."

 

Lâu rồi không bị côn thịt thô cứng cắm vào như vậy, bên dưới nhất thời hơi đau đớn.

 

Thương tiên sinh quá thô quá lớn, mặc kệ bị cắm vào bao nhiêu lần, cô vẫn không có cách nào hoàn toàn cất chứa anh.

 

"Bảo bối, em chặt quá, tôi thật sự không chịu nổi."

 

Vừa cắm vào, bên trong ướt nóng khiến Thương tiên sinh không được mà hít sâu một hơi. Vách tường như có vô số giác hút hút chặt côn thịt của anh.

 

Mỗi tấc tiến vào, chỉ cảm thấy như vào thiên đường cực lạc.

 

Mật huyệt của Tô Oánh đúng là báu vật, cho dù cắm bao nhiêu lần, cắm vào bao lâu, đều như xử nữ chặt khít như lúc ban đầu.

 

Anh yêu chết cái cảm giác này, hận không thể chết trên người Tô Oánh.

 

"Thật muốn làm chết em!"

 

Nói rồi, động hông một cái, cắm cả nguyên cây vào.

 

"A! Sâu quá, em chịu không nổi!"

 

Cả cây côn thịt đã hoàn toàn đi vào, Tô Oánh không nhịn được mà hét lên. Thật sự quá sâu, đâm sâu đến mức xưa nay chưa từng thế. Không chờ cô thích nghi, va chạm mãnh liệt khiến cơ thể cô không có cách nào thừa nhận.

 

Dùng sức cắm vào lại rút ra, Tô Oánh chỉ cảm thấy bản thân như bay lên trời.

 

Côn thịt vừa nóng vừa cứng, một chút lại một chút lấp đầy tiểu huyệt của mình.

 

"Tiên sinh dùng sức, dùng sức thao em. A, thô quá, tiểu huyệt bị lấp đầy rồi." Cô lớn tiếng kêu, căn bản không biết bản thân đang nói cái gì.

 

"Gọi chủ nhân."

 

Thương tiên sinh dùng sức cắm vào một cái, lại khiến Tô Oánh phải hét lên. Theo sau đó là hung hăng rút ra, mặc kệ cơ thể cô xoắn vặn kêu muốn.

 

"Chủ nhân, mau làm em. Tiểu huyệt ngứa quá, muốn côn thịt của chủ nhân cắm vào."

 

Đôi mắt dục cầu bất mãn nhìn Thương tiên sinh, nâng mông hướng về phía côn thịt.

 

Nhìn cảnh tượng này, Thương tiên sinh không chút do dự, lần nữa cắm vào.

 

Đao to búa lớn mà thao vào.

 

"A..."

 

Lại dùng sức chọc vào rút ra một cái, giống như chọc tới điểm G mẫn cảm, cả người Tô Oanh liền căng chặt, rên rỉ trong miệng cũng thay đổi.

 

"Là nơi này, đúng không?"

 

Anh cứ rút ra thọc vào, với điểm này, anh bắt đầu nghiền nát lặp đi lặp lại, động tác ngày càng sâu, ngày càng dùng sức.

 

Đầu óc Tô Oánh như muốn nổ tung, thỏa mãn bước lên đỉnh núi.

 

Cả người cô đều ngưa ngứa, hai chân duỗi thẳng, thậm chí đầu ngón chân cũng không ngừng run rẩy, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.

 

"Dùng sức, a... Chủ nhân, mau dùng sức làm em, quá sung sướng... Không chịu nổi..."

 

Nghe Tô Oánh rên rỉ, côn thịt dưới thân của Thương tiên sinh càng lớn hơn, hận không thể cứ như vậy mà thao chết cô, khiến cơ thể cô khảm sâu vào cơ thể mình, hòa quyện vào nhau.

 

Cứ thế này, tiểu yêu tinh không có cách nào tiếp tục câu dẫn anh.

 

"Thích chủ nhân thao em không?"

 

"Thích."

 

"Vậy chủ nhân thao em sướng không?"

 

"Sướng, quá sung sướng. Côn thịt của chủ nhân vừa thô vừa lớn, thao người ta sắp bay lên trời cao."

 

Nói xong, Thương tiên sinh thọc vào rút ra đột nhiên nhanh hơn, cứ thế đè ép Tô Oánh vào tủ đầu giường. Nhưng không ai để ý, cứ thế chìm vào biển dục vọng.

 

"Bảo bối, bảo bối, ưm... Em thật chặt, chủ nhân sắp chết trên người em, bị em ép khô mất."

 

Anh thọc vào rút ra rất nhanh, tinh hoàn theo đó đánh vào mông phát ra tiếng kêu bạch bạch, két hợp với mật huyệt róc rách chảy nước tạo thành bản tình ca động lòng người.

 

"Ưm, chủ nhân, rất thích côn thịt lớn của chủ nhân, sắp bị chủ nhân thao hỏng rồi, thao hỏng cũng muốn côn thịt của chủ nhân."

 

Tô Oánh đã bị thao đến mất hồn không còn nhớ chuyện gì khác, chỉ muốn cây côn thịt lớn này dùng sức làm mình, hung hăng cắm vào, giảm bớt ngứa ngáy cho tiểu huyệt.

 

"Được, để chủ nhân đút em ăn no."

 

Nói rồi, rút ra thọc vào mãnh liệt mấy cái, Thương tiên sinh liền bắn.

 

Tinh dịch nóng bỏng tưới lên điểm G mẫn cảm, Tô Oánh sảng khoái tới muốn ngất đi.

 

"A a a a..."

 

Khóc không thành tiếng, chỉ có thể ôm chặt lưng Thương tiên sinh, bên trên toàn vết cào của móng tay.

 

Tất cả đều là kiệt tác của Tô Oánh thời điểm kích động.

 

Bắn tinh xong, Thương tiên sinh vẫn không tha cho Tô Oánh, mà điều chỉnh cho cô một tư thế khác.

 

Dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, anh cười cười: "Bảo bối, chúng ta chơi một trò khác đi."

 

 


/37