Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 28 - Chương 25

/107


Đại ca, trong công ty điện tử này có giấu không ít thứ tốt. Một thanh niên vóc dáng thấp bé, khuôn mặt như con nít vui sướng đi ra từ bên trong, nói với Hoàng Lão Tam, hưng phấn trong mắt hiện lên hết sức rõ ràng.

Tang thi du đãng ở quanh đây không nhiều lắm, hẳn là có người thường xuyên thanh lí, hơn nữa trong công ty điện tử này còn cất giấu nhiều thứ tốt như vậy, chỉ sợ nơi này có người chiếm cứ. Người nói là Hoàng Mô đang đứng ở phía sau một người đàn ông cao lớn đang vui sướng cầm lấy một đống thịt nướng nhét vào trong miệng, suốt đoạn đường này, số lần gã chịu đói cũng không ít.

Hoàng Lão Tam ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt uể oải, im lặng ăn cái gì đó nhưng ánh mắt lại tham lam nhìn chằm chằm những thứ trong phòng, người phụ nữ ngồi bên cạnh gã ta thì vẫn còn sợ hãi, để mặc cho Hoàng Lão Tam tùy ý ôm trong ngực giở trò. Sau khi lấp đầy bụng thì Hoàng Lão Tam mới không nhanh không chậm cất tiếng nói: Tiểu Mô, phát hiện cái gì rồi?

Không có gì, bảo Kiều Yến thu hết mấy thứ đồ này lại thôi. Vẻ mặt Hoàng Mô rất thản nhiên, ý bảo Kiều Yến đang ở trong lòng Hoàng Lão Tam cất hết những thứ đồ thu được ở công ty điện tử vào không gian. Kiều Yến là do Hoàng Lão Tam cướp đoạt được, sau này thức tỉnh dị năng không gian thì lập tức bị Hoàng Lão Tam và Hoàng Mô giấu rất kĩ, ngoại trừ vài người tâm phúc thì không ai biết bên cạnh bọn họ có một dị năng giả không gian, tuy nhiên dị năng không gian mà Kiều Yến thức tỉnh không có năng lực công kích đồng thời không gian chỉ có hai mươi mét vuông nên chỉ có thể chứa một ít đồ vật.

Công ty thiết bị điện tử Thẩm thị, mắt Hoàng Mô lóe sáng, tay đặt ở trên ghế sofa nắm thật chặt, giọng nói cực kì lạnh lùng: Nơi này còn cách Thành phố Thanh Ninh một đoạn, đêm nay mọi người phải cảnh giác cẩn thận, đừng có gây ra phiền toái gì nữa. Chắc hẳn là chủ nhân nơi này không quay về được nhưng cẩn thận thì vẫn an toàn hơn.

Hoàng Mô xoa cằm, không biết bên Hạ Thiên Vũ như thế nào? So với Đường Yên kiêu căng điêu ngoa thì Hoàng Mô càng đề phòng Lưu Thấm Nhã hơn, trực giác nói cho Hoàng Mô biết Lưu Thấm Nhã không dễ chọc, đoạn thời gian ở căn cứ thì quan hệ của Hoàng Mô và Lưu Thấm Nhã luôn lạnh nhạt, không thân thiết nhưng cũng không quá xa cách. Nhóm người của Hoàng Mô có chừng trăm người cùng rời khỏi căn cứ nhưng đến bây giờ còn thừa lại không đến hai mươi người, không biết lúc đến căn cứ Thanh Long thì còn bao nhiêu người có thể sống sót, chính Hoàng Mô cũng không biết lúc trước mình quyết định vứt bỏ căn cứ là đúng hay là sai nữa.

Nghe nói bên trong Thanh Long không có gì khác so với trước khi tận thế, không biết có phải là thật sự hay không? Gã đàn ông cao lớn nọ cầm súng máy trong tay, trên mặt hiện lên vẻ tham lam, gã tự tin dựa vào bản lãnh của gã thì lo gì không đứng vững ở đó cho nên ham muốn trong mắt càng ngày càng rõ ràng.

Thật vậy sao? Tên thanh niên có vóc dáng như con nít hỏi.

Đúng vậy, căn cứ Thanh Long là một trong bốn căn cứ lớn nhất, bao trùm cả bốn tỉnh lớn là Quảng Nam, Hán Ninh, Giang Chiết và Hải Tây, cũng có căn cứ có thực lực mạnh nhất trong bốn căn cứ, được xây dựng từ quân khu Quảng Nam, đóng ở huyện Vân Thương, tỉnh Quảng Nam, cách thành phố Thanh Ninh không đến hai ngày đường, nếu có thể đi cao tốc Tương Quảng thì chỉ cần một ngày mà thôi. Hoàng Mô gật đầu, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi không ít.

“Được xây dựng từ quân khu Quảng Nam, bao trùm cả bốn tỉnh lớn... Đây chẳng phải là nói trong căn cứ Thanh Long người mạnh như mây sao? Nếu đã như vậy thì chúng ta thật sự có đất đặt chân sao? Kiều Yến hơi sầu lo, không yên lòng nên mở miệng hỏi. Cô không bằng bọn Hoàng Lão Tam, liệu bọn họ thật sự tiến vào căn cứ thì có thể làm ra được sóng gió gì đây?

Kiều Yến, em đừng có lo lắng hão huyền, anh Mô là dị năng giả hệ kim, sức chiến đấu rất mạnh, nếu anh Mô đến đó, nhất định bọn họ sẽ tìm cách lôi kéo anh Mô, đến lúc đó chức vị Tướng quân gì đó không phải là chuyện quá đơn giản sao. Gã đàn ông cao lớn dương dương tự đắc, nhất định là trong đầu đang nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp.

Đúng vậy, anh Mô lợi hại như vậy, nói không chừng người đứng đầu còn không có mạnh bằng anh Mô đâu, hơn nữa thân thủ của vài người trong đám chúng ta cũng không kém, nếu những người đó không hiểu chuyện thì chúng ta sẽ lôi kéo một số người, giết tên cầm đầu sau đó giành lấy vị trí đó là được. Ánh mắt của tên thanh niên có vóc dáng thấp bé, khuôn mặt như con nít tràn đầy tham lam, hận không thể lập tức xách súng đến căn cứ Thanh Long gây dựng sự nghiệp một phen. (Em nó ảo tưởng sức mạnh quá, chưa kịp thấy cao thủ, nhìn thấy cái góc của căn cứ thì ngủm củ tỏi mất tiêu rồi)

Sau khi nghe xong hai người này nói thì sắc mặt của Kiều Yến trầm xuống, liếc mắt nhìn Hoàng Mô đang im lặng ở bên cạnh, đáy mắt có sự đăm chiêu, nếu mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi! Nhưng nếu cô có thể thức tỉnh dị năng thì tại sao người khác lại không thể? Tận thế, người mạnh làm bá chủ, chỉ cần tranh đoạt không cần mở miệng, nhưng mà... Chỉ bằng một đám không đến hai mươi người như bọn họ thì thật sự có thể ở đứng vững ở căn cứ Thanh Long sao? Đừng quên nơi đó đã từng là quân khu Quảng Nam, tất cả đều là quân nhân, không có người thức tỉnh dị năng thì quỷ cũng không tin nữa là.

Hoàng Lão Tam vung tay lên, khóe miệng hơi nhếch lên chứng tỏ gã rất vừa lòng, nói: Không vội, chúng ta còn cách căn cứ Thanh Long không xa, tới nơi thì sẽ biết, Tiểu Mô, đến lúc đó em làm việc cẩn thận chút, đừng để cho người ta tóm được nhược điểm, có tin gì bên chỗ Thiên




/107