Người Tình Bí Ẩn Lâu Năm - Sắc

Chương 8

/475


Những người không hiểu sự tình thì tò mò chờ đợi, bàn luận xôn xao, còn những người đã biết thì hò hét, vỗ tay cổ vũ nhiệt tình cho Vân Thi.

Hạ Vy và Duy Nam từ trong thế giới riêng cũng bị tiếng ồn ào, huyện náo kéo ra. Duy Nam nhìn cô gái trên đài cao sau đó quay sang Hạ Vy khó hiểu: “Vân Thi tính làm gì thế?”

Hạ Vy chỉ cười lắc đầu chứ không nói. Cuối cùng thời khắc này đã đến. Hai người từ nay nước sông không phạm nước giếng. Cô đã có bạn trai, anh đã có bạn gái. Tim Hạ Vy chợt đau buốt. Cô nhịn không được lấy tay ôm ngực.

Duy Nam vẫn không nhận ra sự khác thường của Hạ Vy, hưng phần muốn xem chuyện vui kéo tay Hạ Vy chen vào đám đông đang kích động.

Vân Thi giơ ngón tay chạm nhẹ vào mỗi ra hiệu cho mọi người im lặng. Bầu không khí trong hội trường lần nữa rơi vào trạng thái tim ắng. Vân Thi dời mắt nhìn Gia Khánh, khuôn mặt xinh đẹp chợt e thẹn, hai má ửng hồng: “Gia Khánh hôm nay em chỉ muốn nói với anh một câu em yêu anh. Em xin lỗi anh vì năm đó đã làm anh tổn thương. Suốt bao năm qua em vẫn luôn sống trong hối hận cùng ăn năn. Em nhận ra em không thể sống thiếu anh được. Anh quay lại với em nhé? Hãy cho em một cơ hội yêu anh lần nữa. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện .net

Vân Thi nhấc váy bước xuống bục đi về phía Gia Khánh, đôi mắt đỏ lên, cất giọng nghẹn nào: “Anh tha thứ cho em nhé? Chúng mình quay lại được không?”

Hai người nhanh chóng bị bao vây.

Gia Khánh lạnh nhạt nhìn Vân Thi, anh dời mắt nhìn về phía Hạ Vy. Cô đang đứng bên cạnh Duy Nam.

Hạ Vy không nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn mũi giày, vẻ mặt bình thản không hề có lấy một tia kinh ngạc, thỉnh thoảng nhoẻn miệng cười khi Duy Nam nói câu gì đấy. Gia Khánh vô cùng phẫn nộ. Quả nhiên cô có tình mới rồi nên chẳng còn xem trọng anh. Lại nhớ tới cử chỉ thân mật cùng lời nói vừa rồi của Hạ Vy. Trong giây phút tức giận mất đi lý trí anh đồng ý: “Được.”

Vân Thi hạnh phúc ôm chặt lấy Gia Khánh.

Xung quanh mọi người vỗ tay, hò hét chúc mừng.

Hạ Vy dù đã đoán được kết quả nhưng khi nghe chính miệng Gia Khánh nói ra cô vẫn xuýt đứng không vững, thân thể run rẩy lảo đảo, may có Duy Nam kịp thời đỡ lấy. “Em không sao chứ?”

Hạ Vy nắm chặt lấy tay Duy Nam giống như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng, giọng nói run run dường như có phần khẩn câu: “Đưa em rời khỏi đây được không?”

Duy Nam nhìn cô gái trong lòng, sau đó nhìn về phía hai nhân vật chính đang gây náo loạn ở hội trường, chợt anh sáng tỏ. Thái độ Hạ Vy trở nên như vậy phải chăng có liên quan đến Gia Khánh. Cô chợt hỏi anh có muốn yêu đương cùng cô không cũng có liên quan đến Gia Khánh?

Duy Nam có hơi thất vọng nhưng nhiều hơn là vui mừng. Có lẽ, anh phải cảm ơn Gia Khánh.

Duy Nam tin rằng hiện tại tuy Hạ Vy không yêu mình nhưng anh sẽ cố gắng làm tất cả để chinh phục trái tim cô. Anh tin sẽ có một ngày cô yêu anh, chấp nhận anh.

Đúng vậy, hiện tại thứ anh không thiếu chính là thời gian. "Được. Chúng ta đi thôi.” Giọng Duy Nam rất dịu dàng tựa như đang trấn an, vỗ về Hạ Vy.

Hạ Vy gật đầu.

Gia Khánh bị Vân Thi lôi lôi kéo kéo tiếp chuyện mọi người, anh dần mất kiên nhẫn, gương mặt cũng trở nên lạnh tanh.

Lớp trưởng Minh Mẫn chen vào đám động cười toe toét: "Chúc mừng hai người, cuối cùng gương vỡ đã lành. Mau đám cưới nha, mình sẽ bỏ phong bì thật dày

Vân Thi ôm chặt cánh tay Gia Khánh, cả người như không xương dán sát vào anh: “Cảm ơn lớp trưởng, đám cưới mình và Gia Khánh nhất định sẽ không quên mời cậu.”

Đàn anh khóa trên của Gia Khánh, vỗ vai anh, sảng khoái chúc mừng: “Chúc mừng em nhé, cuối cùng đã rinh được người đẹp về

Gia Khánh chỉ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.

Mọi người đã quen dáng vẻ lạnh lùng, ngăn người đến gần mấy mét của Gia Khánh nên không thấy lạ

Đến thầy cô cũng đi đến chúc mừng.

Thầy hiệu trường cười đến không nhìn thấy được mắt: “Thầy chúc mừng hai đứa, đám cưới phải mời thầy đến uống rượu mừng đó." Thầy chủ nhiệm của Vân Thi cũng nhiệt tình chúc mừng: “Chúc mừng hai em. Thấy hai em quay lại thầy vui lắm.

Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Lúc Gia Khánh nhìn chỗ kia lần nữa, Hạ Vy đã không còn bóng dáng. Gia Khánh tức đến muốn nổ phổi.

Chết tiệt! Hạ Vy em giỏi lắm. Tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho em.


/475