NGƯỜI CON GÁI CÓ “ĐỘC”

Chương 3: Bức tranh thứ ba

/58


[size=150][b]Chương 3: Bức tranh thứ ba[/b]

Hai người ở gần nhau, tầm mắt của cô tập trung vào quần anh, quần ở nhà làm bằng vải bông màu khói, dựa vào trí nhớ của cô, thì không phải vốn có ở trong tủ quần áo.

Cô khom lưng đỡ lấy chân anh, ngón tay vuốt thẳng nếp trên quần dài, tò mò hỏi “Đây là quần mới mua à? Tuần này thầy đã vào thành phố à?”. Việc này cũng thật ngạc nhiên!

Anh lui ra sau vài bước, bởi vì động tác quá nhanh làm cô phản ứng không kịp, thân thể mất trọng tâm theo đôi chân dài ngã trên mặt đất, nằm đúng tư thế phục sát mặt đất.

Cô bị ngã đau, run lên hai cái, đứng lên trán đã u lên một cục.

“Tôi đã nói rồi, không có sự đồng ý của tôi, không được tùy tiện chạm vào tôi”. Anh ở trên cao liếc xuống nhìn cô một cái, sắc mặt lạnh lùng xoay người.

Nhìn thấy bóng dáng lãng mạc anh không có chút chần chừ bước tới giá vẽ phía trước, cô chỉ có thể tự mình day day nhẹ nhàng cái trán.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Thời gian im lặng làm việc, An Nhan Nhiên thích nhớ lại những chuyện đã qua, vì nhớ lại sẽ giúp cô trả lời những câu hỏi mà cô tự đặt ra. Rất nhiều lần tự hồi tưởng lại, cô sẽ chậm rãi tìm được đáp án cho mình.

Cao Phỉ là như thế, Quan Hựu cũng là như vậy.

Đương nhiên, không tính người trước mặt này.

Người trước mặt, lại là một dạng hoàn toàn siêu thoát cô tự hỏi đâu là phạm vi năng lực của nhân loại. Nếu như ở trước kia, tính tính cá tính cổ quái đến rối mù lòng người như vậy, cô cơ bản không có đủ can đảm để tiếp cận, càng khỏi nói đến tình trạng cùng chung sống giống như hiện tại đã kéo dài gần bảy tháng.

Cho nên nói, con người quả nhiên là loại động vật cần bị khích lệ, bất kể là dạng khích lệ nào, có thể kích thành người siêu việt, khiêu chiến đến giới hạn của mình cũng là một loại khích lệ tốt.

Hai ngày cuối tuần, cô gánh vác công việc bảo mẫu hư danh như trước, có chút tiến triển với người họ Quan đó, giờ dừng lại tại chỗ.

Sau cô lại muốn, giá như thời gian này kéo dài một chút, những ngày này cô gần như an nhàn, ý chí chiến đấu vốn bừng bừng trong cô từ từ bình ổn lại. Đối với cô mà nói, đây cũng không phải chuyện tốt. An nhàn làm cho người ta mệt mỏi sinh lười biếng, cuối cùng sẽ có một ngày đem ý chí chiến đấu của cô mài mòn hết.

Xét thấy đó là một mầm mống khôn sống ngu chết của xã hội, không bước vào đã có ý nghĩ lui ra, cô cảm nhận được có lẽ là thời điểm tìm một chút “khích lệ” thích hợp.

Trên thực tế, không cần cô quan tâm, người nào đó đối với sự “khích lệ” này xưa nay đều không quan tâm

Thật lâu về sau, An Nhan Nhiên từng nghĩ tới, nếu như không phải người nào đó tích cực như thế, thì tất cả sự hứng thú từ sâu trong tâm hồn cô có một bước trở về.

Ngày hôm đó là sau ngày trở về thành làm việc ở phòng triển lãm, Cao Phỉ đã xuất hiện.

An Nhan Nhiên dường như có sự chuẩn bị, bởi vì vào tối chủ nhật, điện thoại của cô hiện một dãy số xa lạ gọi qua.

Di động kia không có tiếng người nói, cứ lẳng lặng trong không khí, chỉ có tiếng hít thở đều đặn. Một lát sau, điện thoại bị cắt đứt, di động của cô được dãy số lạ kia nhắn một tin ngắn, chỉ có bốn chữ: sinh nhật vui vẻ.

Cô nhìn màn hình điện thoại, trong mắt có chút thất thần. Chẳng bao lâu sau, cô cũng nhắn qua tin không đầu không cuối như vậy.

Nội dung còn ngắn hơn trước, chỉ có ba chữ: tại vì sao?

Tại vì sao tại vì sao… Buổi tối nhiều năm trước kia, cô như gặp ma, vì đối phương không nhận điện thoại cũng không trở về, dứt khoát tắt máy. Thẳng đến ngày hôm sau, đối phương chủ động gọi điện đến, lại là giọng ngạo mạn của Cao Phỉ.

Lại nói, trước đây một lần cô đã cảm nhận được loại ngạo mạn này của Cao Phỉ.

Thời kỳ con gái trưởng thành, luôn kín đáo e dè, chỉ riêng Cao Phỉ, mỗi ngày đều như con chim khổng tước, mặt mũi kiêu ngạo, luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những kẻ theo đuổi cô, cô không có hứng thú với các nam sinh đó.

Nhớ lại lúc đó, đến giờ nhìn lại khuôn mặt trước mắt này, An Nhan Nhiên chợt cảm thấy khi đó mắt mình thật sự là bị mù.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Theo lời Cao Phỉ kể lại, cũng không hẳn như vậy

Nhiều năm giống như cây mơ cùng nhau lớn lên, giờ thấy cô ấy như vậy, tâm lý cô thế nào cũng không thấy thoải mái. Đúng vậy, họ từng bất hòa, nhưng dù sao cũng là thời học sinh sinh viên. Giờ ngẫm lại, khi mọi việc đã qua, thật sự không cần phải phức tạp hóa cứ bình thường cho qua.

Huống chi, sự việc hai người lúc đó – cô và Quan Hựu đều đã sớm chia tay, cho nên cô hi vọng cô ấy cũng có thể quên đi.

Lần này cô tới tìm cô ấy, cũng bởi vì thấy hiện trạng của cô ấy, thấy không đáng giá thay cô ấy.

Bốn năm vất vả học ở học viên danh giá, cho tới bây giờ tất cả lại bị bỏ quên thật đáng tiếc. Phòng làm việc của cô giờ đang chuẩn bị cho cuộc triển lãm tranh cá nhân, nhân viên khẩn trương, tính ra còn thiếu một trợ lý mỹ


/58