Ngô Gia Kiều Thê

Chương 204 - Đại kết cục 5

/210


Nhị hoàng tử ngồi ở trên ghế gỗ hoàng lê khắc hoa văn lục ly phủng thọ, tay áo hoa lệ rủ xuống, trên khay trà lục đoan đối diện đặt hai chén trà sứ trắng nhữ diêu tinh xảo.

Nhị hoàng tử cầm lên một chén, giữ nắp chén trà gạt bọt trà, lá trà bên trong màu sắc xanh biếc, linh động giống như còn sống, từng sợi nhiệt khí cuộn lên, hương thấm vào tim gan, hậu vị lưu mãi không tan.

Hắn uống thêm một hớp, mới nghe thiếp thân thái giám Hoài Thành tiến vào bẩm: "Điện hạ, Vinh thế tử đến rồi."

Nhị hoàng tử nheo mắt, nhẹ nhàng đem chén trà đặt xuống, âm sắc lành lạnh hỏi: "Một người đến?"

Hoài thành đạo: "Vâng. Vinh thế tử một mình cưỡi ngựa đến đây, cả gã sai vặt bên người cũng không mang."

"... Tốt."

Nhị hoàng tử nói: "Để hắn đi vào."

Hoài Thành lui ra, gọi Lục Tông chờ ở bên ngoài tiến vào.

Lục Tông bước qua cửa vào phòng.

Thấy hắn trên người mặc một bộ áo cà sa cực đơn giản màu xanh ngọc thêu hoa văn cây xương bồ, dáng người cao to, sống lưng thẳng tắp, trên gương mặt tuấn tú chỉ có một vẻ mặt, trước nay vẫn chưa từng thấy có biểu hiện gì khác.

Lục Tông tiến lên hành lễ. Nhị hoàng tử khách khí cười nói: "Ngồi đi."

Lục Tông hất vạt áo ngồi xuống, nha hoàn bưng lên một chén trà.

Nhị hoàng tử thấy Lục Tông tư thế cầm chén trà thản nhiên, tùy ý hỏi: "Trà còn tạm được sao?"

Lục Tông nếm thử một hớp, nói: "Nhật đúc tuyết nha của Cẩm Châu, tự nhiên là trà ngon."

Nhị hoàng tử nở nụ cười, nói: "Vinh thế tử không chỉ am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, luyện binh, chỉ huy trên chiến trường, ngay cả trà đều có hiểu biết."

Hắn ngữ khí thảnh thơi, lúc này mới hỏi: "... Không biết Vinh thế tử có biết, hôm nay Bản vương tìm ngươi đến đây gấp, là vì chuyện gì không?"

Lục Tông nói: "Tại hạ ngu dốt, xin Nhị điện hạ chỉ điểm."

Nhìn bộ dáng thong dong này của Lục Tông, Nhị hoàng tử cười lạnh, đứng dậy tới gần.

Hắn đứng ở trước mặt Lục Tông, thấy Lục Tông vẫn là một bộ vẻ mặt hờ hững, lên tiếng: "Thượng thư bộ Lễ Từ đại nhân, Thị Lang bộ Hộ Hàn đại nhân liên tiếp có chuyện... Triều cục rung chuyển, quan chức thủ hạ của Bản vương lòng người bàng hoàng, Vinh thế tử dám nói, trong chuyện này ngươi không biết gì cả?"

Hắn thấy Lục Tông không nói lời nào, càng chắc chắc suy đoán trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lục Tông a Lục Tông, Bản vương cho rằng ngươi là người thông minh, không ngờ lại hồ đồ như vậy. Ngươi bán mạng vì tên Thái tử kém cỏi kia như thế, người ta còn chưa từng vì ngươi cầu xin qua?

Ngươi chẳng lẽ không muốn hưởng phú quý, từng bước thăng chức, thậm chí... ngồi vào vị trí dưới một người trên vạn người?"

Lục Tông không nhanh không chậm đặt chén trà trong tay xuống, nhấc mắt nhìn Nhị hoàng tử: "Hôm nay Nhị điện hạ tìm tại hạ, chính là để nói lời đại nghịch bất đạo này sao?"

Nhị hoàng tử nở nụ cười, nói: "Đại nghịch bất đạo? Lục Tông, Bản vương cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi chân tâm cống hiến cho Bản vương, chuyện lúc trước, Bản vương không truy cứu nữa, coi như là thành ý Bản vương chiêu hiền đãi sĩ. Nhưng nếu như ngươi vẫn ngu xuẩn mất khôn, vậy Vinh vương phủ kia, ngươi đời này cũng không cần trở về nữa..."

Hắn gằn từng chữ: "Thê tử cùng tam con trai kia của ngươi, từ nay chính là cô nhi quả phụ!"

Lục Tông ánh mắt lúc này mới chìm xuống: "Thê tử trong nhà vẫn đang chờ tại hạ cùng dùng bữa tối, sao có thể không trở về?"

Nhị hoàng tử nói: "Hôm nay ngươi đến phủ của Bản vương, không người nào biết. Mặc cho võ công của ngươi có cao đến đâu, cũng không thể ngăn nổi hơn trăm cung thủ trong phủ của Bản vương.

Lúc trước Bản vương niệm tình ngươi là nhân tài, mới có phần trọng dụng, nhưng nếu là không muốn cho Bản vương sử dụng, vậy Bản vương cũng không thể để ngươi tùy ý đứng ở phía đối lập với ta...

Bản vương hỏi ngươi một lần nữa, ngươi đến cùng vẫn muốn tiếp tục làm người của Thái tử, hay là quy thuận Bản vương? Bản vương liền đếm ba tiếng."

"Ba."

"Hai."

"... Một."

Cửa mở ra, Nhị hoàng tử đứng ở một bên, được thiếp thân thị vệ vây quanh bảo vệ, lạnh nhạt ra lệnh: "Động thủ đi."

Nhị hoàng tử dứt lời, bên ngoài cũng không có hồi âm.

Hắn trong con ngươi nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn, đang muốn đi xem rõ thực hư, đã thấy Hoài Thành hoang mang hoảng loạn đi vào, "phù" một tiếng quỳ xuống: "Điện hạ, người trong cung đến, muốn điện hạ ra ngoài tiếp chỉ."

Nhị hoàng tử trong lòng ngờ vực, giờ khắc này cũng chỉ có thể xoải bước đi ra ngoài tiếp chỉ.

Nhất thời người trên dưới phủ Nhị hoàng tử phủ đều cùng nhau quỳ ở sân viện, Nhị hoàng tử dẫn đầu, nghe công công đọc ý chỉ ——

Chờ Nhị hoàng tử nghe được Mộ quý phi có ý đồ mưu hại Hoàng thượng, mà hắn là kẻ khả nghi mưu phản, cần cấm túc trong phủ chờ sự tình tra rõ lại định đoạt sau, nhất thời đổi sắc mặt.

Hắn nhìn về phía công công tuyên chỉ: "Làm sao có khả năng? Mẫu phi đối với phụ hoàng tình nghĩa thắm thiết, hiền lành dịu ngoan, làm sao có khả năng làm ra chuyện mưu hại phụ hoàng? Bản vương càng một lòng hướng về phụ hoàng, chuyện chủ mưu làm phản, đều là bịa đặt."

Tuyên chỉ công công sắc mặt hờ hững, nói: "Nếu Mộ quý phi cùng Nhị điện hạ trong sạch, Hoàng thượng tự nhiên sẽ cho hai ngài một cái công đạo, điện hạ gấp cái gì?"

Nhị hoàng tử nắm đấm trong tay áo đột nhiên xiết chặt.

Công công lệnh một tiếng, Nhị hoàng tử phủ liền bị tầng tầng thủ vệ chặt chẽ bao vây khống chế.

Nhị hoàng tử ngã ngồi trên đất, lúc này mới bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Lục Tông đứng ở một bên: "Là ngươi! Là ngươi có đúng hay không? Là ngươi hại bản vương!"

Lục Tông thấy Nhị hoàng tử muốn rách cả mí mắt nhìn hắn, lại thấy sắc trời đã tối, sợ thê tử trong phủ đợi lâu, lúc này mới hướng về công công tuyên chỉ khẽ vuốt cằm, rời khỏi phủ Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử vội vã muốn đuổi theo, nhưng bị thị vệ áp chế ngăn lại, chỉ có thể chửi ầm lên cho hả giận.



Cua đầu sư tử, viên đầu sư tử nặn phì nộn xốp xốp, thịt cua thơm lừng; thịt dê đôn đậu hũ, thịt dê ninh nhừ, nước dùng đậm màu trắng đặc trưng, đậu hũ mềm nộn như bạch ngọc, múc một khối lên cùng nước dùng, miếng đậu hũ trắng bóc trơn mượt hơi run rẩy nằm trên muỗng, giống như thỏ ngọc bị chấn kinh.

Khương Lệnh Uyển ngồi ở trước bàn cơm, hơi ngẩn người.

Thường ngày nếu Lục Tông trở về muộn, nàng liền đơn giản không chờ hắn, tự mình bắt đầu ăn. Nhưng hôm nay Lục Tông đã nói sẽ đúng giờ trở về, còn bảo nàng dặn dò nhà bếp làm món ăn hắn thích.

Hắn xưa nay đều sẽ không lừa nàng...

May mắn là nàng chỉ chờ thêm một phút, Lục Tông liền xoải bước đi vào.

Khương Lệnh Uyển ngẩn ra, nhấc mắt tinh tế quan sát một phen, thấy hắn lông tóc không tổn hại, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chóp mũi cũng chua chua, tiến lên liền nhào vào trong ngực hắn.

Lục Tông hơi mỉm cười, mở cánh tay ôm lấy thê tử, nhìn một bàn đồ ăn, nói: "Còn rất thơm, ta ngửi thấy liền đói bụng."

Hắn nhấc tay vỗ vỗ đầu thê tử, âm thanh mềm mấy phần: "Xán Xán, chúng ta trước tiên dùng bữa, có được hay không?"

Hắn biết nàng lo lắng, bởi vì hiểu được trong nhà có thê tử đang chờ hắn, cho nên lúc trở lại đặc biệt vội vàng, chỉ lo nàng chờ đến cuống lên.

Người chính là kỳ quái, cảm thấy trong nhà có người đợi mình, trong lòng rất vui mừng, nhưng tiếp tục suy nghĩ, lại không nhịn được có chút đau lòng.

Khương Lệnh Uyển ôm một lúc, biết Lục Tông bình an vô sự, lúc này mới gật đầu: "Ân."

Nàng cái gì cũng không hỏi, chỉ cần hắn bình an, dù có làm chuyện gì, nàng đều sẽ không phản đối.

Hai phu thê dùng cơm xong, liền tắm rửa thượng giường.

Ngày đông lạnh giá, trong phòng ngủ đốt địa long, bên người lại có một cái lò lửa lớn, Khương Lệnh Uyển tất nhiên là cả người đều quấn tới.

Lục Tông ôm thê tử không an phận trong ngực, thơm thơm mềm mại, so với đậu hũ bên trong thịt dê đôn đậu hũ tối nay còn muốn trơn mềm hơn.

Hắn thân thể căng thẳng, nặn nặn vòng eo của nàng: "Đừng nghịch nữa, mau mau ngủ."

Khương Lệnh Uyển loan môi, nghĩ thầm rõ ràng hắn đầy đầu đều là những chuyện kia, còn nói nàng làm ầm ĩ.

Tay nhỏ của nàng làm mấy chuyện xấu, nhẹ nhàng sờ một cái, thấy hắn thân thể càng ngày càng căng thẳng, hô hấp dồn dập, liền đắc ý khanh khách cười không ngừng.

Lục Tông thật muốn giáo huấn nàng một chút, nhưng ghi nhớ trong bụng nàng còn mang theo hài tử, tự nhiên không dám làm gì, chỉ có thể mặc cho nàng càn quấy.

Hắn ách thanh, áp sát trán của nàng, bất đắc dĩ cười: "Xán Xán, coi như là ta xin nàng, đừng giày vò ta nữa, được không?"

Khương Lệnh Uyển thấy hắn con ngươi đen thâm thúy, trong mắt dục vọng còn chưa lùi, liền ngẩng đầu lên hôn một cái, thần bí nói: "Chàng nằm yên."

Lục Tông thấy nàng đầu nhỏ rụt lại, thân thể uốn éo rời khỏi tay hắn, chui vào bên trong đệm chăn, giờ mới hiểu được ý đồ của nàng.

Hắn theo bản năng giơ tay túm lấy vòng eo của nàng, muốn kéo nàng lên, Khương Lệnh Uyển đầu còn đang ở bên trong chăn, yếu ớt ra lệnh: "Không được nhúc nhích."

Lục Tông tay duỗi ra khựng lại, lúc này mới không động, tùy ý để nàng làm xằng làm bậy.

Hắn xưa nay luôn không chịu nổi dụ hoặc của nàng, chuyện như thế tự nhiên là từng nghĩ tới. Nhưng hắn không muốn oan ức nàng thay hắn làm những chuyện như vậy.

Có điều bây giờ nàng cam tâm tình nguyện đồng ý dỗ hắn hài lòng, hắn cũng muốn để nàng dỗ một hồi.

Lục Tông nhắm mắt lại, hưởng thụ vui sướng giờ khắc này.

Sau một chốc, Lục Tông có chút không chịu nổi, giơ tay liền đem người bị che kín dưới chăn gấm nhấc lên...

Hắn hai mắt sâu thẳm, gò má ửng đỏ, mặt mày thâm tình nhìn nàng xấu hổ cúi đầu nhỏ, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc nàng, ngữ khí cưng chiều vô hạn: "Xán Xán..."

...

Ngày kế Khương Lệnh Uyển mới nghe được tin tức.

Thừa Đức đế những ngày gần đây long thể ôm bệnh, sau một phen điều tra, mới biết là Mộ quý phi gây nên, mà Nhị hoàng tử Lục Cảnh, bị vài quan chức kết tội có ý đồ mưu phản, còn ở bên trong thôn trang dưới danh nghĩa Nhị hoàng tử tìm thấy một lượng lớn binh khí, còn có long bào vừa người làm sẵn cho Nhị hoàng tử.

Mộ quý phi bị đày vào lãnh cung chờ xử lý, mà Nhị hoàng tử cũng bị cấm túc, chờ đợi Thừa Đức đế đưa ra phán quyết.

Thừa Đức đế thu được một quyển danh sách quan chức trong triều cấu kết cùng Nhị hoàng tử, cùng chứng cứ mấy trung thần bị quan chức dưới trướng Nhị hoàng tử hãm hại lúc trước.

Nhị hoàng tử trước đây long sủng đầy đủ, danh tiếng cơ hồ muốn hơn cả Thái tử, trong một đêm đã biến thành tù nhân.

Mà các quan chức lúc trước cống hiến cho Nhị hoàng tử cũng dồn dập ngã ngựa, trong đó đương nhiên có Lương vương phủ.

Lương Vương cùng với Thế tử Lục Lễ đều là người của Nhị hoàng tử, hơn nữa tư kho tàng trữ binh khí kia, bình thường cũng là do Lục Lễ thay Nhị hoàng tử làm chưởng quản.

Trước mắt Nhị hoàng tử xử phạt chưa biết, nhưng Lương Vương phủ là cái đầu tiên gặp tai họa.

Lương Vương phủ cả đám người đều bị bắt bỏ vào lao ngục, Thừa Đức đế ghi nhớ chút tình cũ, hạ lệnh đem nam nhân Lương Vương phủ lưu vong đến Vu Châu, mà nữ quyến thì phạt đưa đến giáo phường ty sung làm quan kỹ.

Trong nhà lao.

Lục Lễ tuy rằng trên người mặc y phục tù nhân, nhưng đến cùng là con cháu thế gia, bây giờ ngồi thẳng tắp, phảng phất như là đang ở trong phủ nhà mình.

Hắn nghe bên tai có âm thanh mở cửa ngục, lúc này mới cảnh giác, giương mắt nhìn lên.

Thấy nam tử tiến vào, mặc trang phục quan văn ngũ phẩm sắc tím già dặn, nhìn nhưng là tuổi vẫn còn trẻ.

Lục Lễ thấy người tới khí độ bất phàm, nhìn có chút quen mắt, nhưng vẫn không nhớ ra được là ai.

Hắn liễm lông mày, mở miệng nói: "Ngươi là..."

Nam tử xa lạ vầng trán mỉm cười: "Lương Thế tử tự nhiên không nhớ rõ tại hạ..."

Hắn dừng một chút, đạo: "Nhưng tại hạ, lại vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, muốn lấy mạng của Lương Thế tử."

Lục Lễ thấy người thanh niên trẻ này tuy rằng trên mặt treo nụ cười, nhìn còn rất nho nhã, nhưng tới tám phần "lai giả bất thiện", này mới hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Đây là đại lao, do dù người này cùng hắn có cừu oán, cũng sẽ không dám ở nơi này động thủ.

Phi y nam tử liếc mắt nhìn người hầu bên cạnh.

Sau đó thấy hai người tiến lên, đem chân tay Lục Lễ đều chế trụ.

Lục Lễ giãy dụa không có kết quả.

Phi y nam tử chậm rãi lại gần, trong lao ngục âm u ẩm ướt, một thân cẩm bào này của hắn nhưng là không nhiễm một hạt bụi nhỏ.

Hắn nhìn nam tử vô cùng chật vật trước mặt, nghĩ đến một năm nay, hắn nằm mơ mơ tới tiểu cô nương hắn âu yếm oan ức khóc, chỉ hận không thể đem người này ngàn đao bầm thây.

Hắn từ trong vạt áo móc ra chủy thủ, thấy ánh mắt Lục Lễ lộ ra vẻ hoảng sợ, mới đưa chủy thủ kề sát cổ hắn, nói: "Lên đường thôi."

Đôi tay này, thon dài cân xứng, xưa nay chỉ cầm bút đề thơ vẽ tranh, hôm nay là lần đầu tiên giết người, lại không có nửa điểm do dự.

Một đao hạ xuống, thấy máu là chết.

Lục Lễ con ngươi phóng to, lộ ra vẻ kinh hãi, tứ chi bị kiềm chế một phen giãy dụa, dần dần yên tĩnh.

Nhất thời, dưới thân một vũng máu đỏ sẫm dần dần loang ra.

Mấy người hầu buông lỏng tay, một người trong đó đưa tay đặt dưới mũi Lục Lễ thăm dò hơi thở, bẩm báo nói: "Bẩm đại nhân, đã chết rồi."

Trong phòng giam ẩm ướt, con chuột nghe thấy được mùi máu tanh, chạy tới bò tới bò lui trên trên thi thể Lục Lễ.

Phi y nam tử lấy ra khăn xoa xoa vết máu không cẩn thận dính trên tay, sau đó lạnh nhạt nói: "... Người đến, nghịch tặc Lục Lễ ở trong ngục sợ tội tự sát."

Một bên khác, Chu Lâm Lang bị giam trong lao, ba ngày nữa liền sẽ bị đưa tới giáo phường ty sung làm quan kỹ.

Nàng đường đường là Lương vương phủ Thế tử phu nhân, cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, làm sao có thể đi làm quan kỹ?

Chu Lâm Lang ngồi ở trong góc ngục giam, tất cả đồ trang sức trên người đều bị gỡ hết, một khuôn mặt thường ngày kiều diễm nay cũng tái nhợt hốc hác, tiều tụy không thể tả.

Trong đầu, nhưng đang hận Lục Lễ vô cùng—— nếu không phải tại Lục Lễ kia làm việc hồ đồ, nàng làm sao sẽ có kết quả như thế này?

Nhưng là...

Hai tháng trước, toàn gia An vương phủ đã đi tới Lạc châu thăm thú giải sầu, đến nay vẫn chưa về.

Tại sao cứ phải vào thời điểm mấu chốt này, Lương vương phủ lại xảy ra vấn đề.

Chu Lâm Lang không quan tâm Lục Lễ chết hay sống, nhưng bản thân nàng tuyệt đối không thể bị đưa tới giáo phường ty.

Nếu thật sự tới đó, vậy đời nay của nàng coi như xong.

Làm quan kỹ, không bằng cho nàng chết đi.

Chỉ là...

Chu Lâm Lang nhìn cây trâm cài duy nhất còn lưu lại trong tay, hai tay run lên, trâm cài rơi xuống nền đá, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Nàng sợ chết.

Không dám tự sát.

Trong hai năm qua, những người ngày xưa gọi là bạn tốt kia, cũng đã đắc tội hết, bây giờ duy nhất có thể cầu, chỉ có nhà mẹ đẻ của nàng - An vương phủ.

Cha tuy rằng bởi vì chuyện Chu Mãn Nguyệt tức giận nàng, nhưng nàng ta dù sao cũng là nữ nhi của ông, nếu như nhận được tin tức, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế trở về, đến chỗ Hoàng thượng cầu xin giúp nàng.

An vương phủ đời đời trung thần, Hoàng thượng xem ở cảm tình với cha, nhất định sẽ tha cho nàng.

Đến lúc đó nàng cùng Lục Lễ hòa ly, chờ việc này qua đi, nàng vẫn có thể tìm người khác gả như thường.

Cho dù không thể gả ở Tấn thành, cũng có thể gả tới những nơi phú quý khác.

Chu Lâm Lang trong lòng tính toán, chờ đợi tin tức của An vương.

Chu Lâm Lang nghe được có âm thanh của chuột, Lương vương phủ Thế tử phu nhân được nuông chiều từ bé, tất nhiên là có chút hoảng loạn, nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi, khuôn mặt trắng nhợt nước mắt như mưa, lúc này bên cạnh lại không có ai bảo hộ nàng.

Nàng ta trầm thấp nức nở, cảm thấy rất oan ức.

Bên ngoài, chợt có âm thanh của nam tử truyền đến: "... Nơi này, không biết Lương Thế tử phu nhân ở đã quen hay chưa?"

Chu Lâm Lang ngẩng đầu, trong con ngươi rưng rưng. Nàng ta nhìn nam tử trẻ tuổi mặc áo bào quan văn sắc tím đứng trước cửa ngục giam, đôi mắt sáng lên, hơi nghi hoặc một chút, sau mới lấy dũng khí, hấp hấp môi hỏi: "Ngươi... Ngươi là ai?"

Phi y nam tử không nói chuyện, chỉ giơ tay, đem một tờ giấy cùng ngọc bội bọc bên trong cùng nhau ném vào, nói: "Lương Thế tử phu nhân, có phải là đang chờ An vương tới cứu ngươi?"

Chu Lâm Lang nhìn ngọc bội kia, nhất thời sắc mặt trắng bệch.

Đây là tín vật nàng ta để thiếp thân nha hoàn mang đi gặp An vương!

Chu Lâm Lang có chút tan vỡ, bò dậy bước tới, hai tay gắt gao nắm song gỗ, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, phẫn nộ nói: "Ngươi là ai, tại sao muốn hãm hại ta? Tại sao?"

Phi y nam tử nói: "Nha hoàn kia của ngươi, đã bị ta phái người ngăn lại rồi. Chu Lâm Lang, ngươi liền thanh thản ổn định, chờ tới giáo phường ty đi."

Chu Lâm Lang khuôn mặt dữ tợn, hận đến nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng chật vật này, nơi nào còn có phong độ đệ nhất quý nữ Tấn thành ngày xưa?

Nàng ta căm giận nhìn chòng chọc nam tử bên ngoài, nhìn một lát, con mắt mở lớn, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ngươi, ngươi là... ngươi là Bùi Chu?"

Dứt lời, nam tử đứng bên ngoài mới đột nhiên liễm cười.

Hắn nghiêng đầu, một đôi mắt âm trầm nhìn về phía Chu Lâm Lang, vầng trán lạnh tanh, chậm rãi mở miệng nói: "Phải. Ta chính là hôn phu của Mãn Nguyệt, Bùi Chu."


/210