Ngô Gia Kiều Thê

Chương 203 - Đại kết cục 4

/210


Vệ Quốc Công phủ.

Khương Nhị Gia bồi tiếp thê tử Diêu thị cùng dạy Đường nhi viết chữ.

Khương Nhị gia lúc tuổi còn trẻ tuy rằng ăn chơi, nhưng từ nhỏ thông tuệ, vẫn tính là có chút năng lực.

Đường nhi tính tình cũng giống Khương Nhị gia, có điều được mẫu thân Diêu thị dạy dỗ rất tốt, còn nhỏ tuổi đã cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Vào lúc này cầm bút viết chữ, còn thực sự là ra dáng.

Khương Nhị Gia nhìn, trên mặt mỉm cười, sờ sờ mũ quả dưa trên đầu tiểu nhi tử, tán dương: "Đường nhi thông minh, giống ta."

Diêu thị nghe xong không nhịn được cười.

Nào có người khen người như vậy?

Khen hài tử, còn tiện thể nâng cao chính mình.

Đường nhi hai má thịt thịt, khuôn mặt giờ khắc này đỏ bừng bừng, đôi mắt lớn sáng trong, rất có thần thái, vừa nhìn chính là một hài tử thông minh.

Đạt được khen ngợi, Đường nhi rất vui vẻ. Hắn nghiêng nghiêng đầu nhỏ hỏi: "Vậy Đường nhi học chữ tốt rồi, sau này có thể đi theo Đại ca với Hạo nhi cùng học công phu sao? Hạo nhi nói cha hắn muốn dạy hắn công phu. Đường nhi cũng muốn học."

Vì Đường nhi cùng Hạo nhi tuổi xấp xỉ, cho nên thúc cháu hai người xưa nay chơi cùng rất hòa hợp.

Khương Dụ bản thân là người học võ, tự nhiên cũng muốn từ nhỏ dạy cho nhi tử học công phu, Đường nhi đi theo bên người Hạo nhi, cũng là trông mà thèm muốn học.

Khương Nhị gia nặn nặn khuôn mặt nhi tử, nói: "Được, muốn học liền học. Ngày mai cha đi nói với Dụ nhi một chút."

Đường nhi lúc này mới vui mừng, nghiêm túc cẩn thận tiếp tục luyện chữ.

Bên ngoài có tiếng bẩm báo gã sai vặt của Khương Nhị gia muốn gặp ông, Khương Nhị gia trên mặt nụ cười thu lại, nhìn Diêu thị: "Ta đi ra ngoài một chút."

Diêu thị hiểu chuyện, tự nhiên cái gì cũng không hỏi, chỉ gật gật đầu: "Nhị gia đi đi."

Khương Nhị Gia ra tới bên ngoài, nghe gã sai vặt bẩm báo xong, lúc này mới nheo lại mắt, lẩm bẩm nói: "Trầm Như Ý... Hóa ra là nữ nhân này."

Từ sau khi xảy ra chuyện kia, ông vẫn phái người điều tra.

Mà mấy ngày trước, Khương Nhị gia cùng thê tử Diêu thị xuất môn, Diêu thị suýt chút nữa bị ngói vỡ từ trên rơi xuống đập trúng, may mà có ông che chở, thê tử mới không bị thương.

Chuyện này nhìn giống như chỉ là bất ngờ, nhưng Khương Nhị gia luôn cảm thấy kỳ lạ, liền tiếp tục phái người đi tra manh mối.

Bây giờ tra ra Trầm Như Ý, mấy chuyện kia hết thảy đều giải thích được ....

Nghĩ đến chín phần là tiện nhân kia chưa từ bỏ ý định, lại quay lại báo thù.

Động tới ông, ông còn có thể chịu, nhưng dám động tới nữ nhân của ông, vậy chính là muốn tìm chết!

Gã sai vặt bên người Khương Nhị gia tên là Tiếu Nguyên, tiếp tục nói: "Tiểu nhân tra được, tòa nhà Trầm Như Ý kia đang ở là tài sản của Lương Vương, bên trong không có người khác, chỉ có một cô nương. Tiểu nhân nhìn thấy, rất giống Tô di nương bên người Nhị công tử lúc trước."

Nói tới nhi tử, Khương Nhị gia lông mày liền cau chặt chẽ.

Khương Nhị gia cùng Khương Lộc hai cha con đều là tính tình nóng nảy, một lời không hợp liền muốn đánh nhau, những năm này ông cũng ít quản hắn, dù sao nam nhân thích chơi gái, chuyện này càng ngăn cản, lại càng phản tác dụng.

Lúc trước Khương Lộc đối với Đan Quế sủng ái thâm hậu, mới dần dần bỏ thói quen trêu hoa ghẹo nguyệt.

Khương Nhị gia cũng là người từng trải, biết được nhi tử lúc này là thật lòng.

Nha đầu gọi là Đan Quế kia vốn là nha hoàn, nhưng rất thức thời, cũng có thể hầu hạ người, tính tình không tệ, đối với chủ mẫu Nghiêm thị cung kính, ông tự nhiên cũng không tiện nhúng tay tới chuyện trong phòng nhi tử.

Có điều từ lúc Đan Quế kia hủy dung chết thảm, một thi hai mệnh, đứa con trai này của ông, liền bắt đầu thất bại hoàn toàn.

Khương Nhị gia suy nghĩ chốc lát, mới đi tới chỗ Khương Lộc.

Đi vào, liền thấy Khương Lộc ôm một vò rượu, ngơ ngác sững sờ ngồi ở bên cạnh bồn hoa.

Trời thu lạnh, nhưng Khương Lộc chỉ mặc một bộ áo choàng mỏng bẩn thỉu, nhìn một vòng, khắp toàn thân cũng đã gầy hốc hác.

Thanh Bình là gã sai vặt thiếp thân hầu hạ Khương Lộc, nhưng vị gia này tính khí quá lớn, không muốn người tới gần, vào lúc này cũng chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.

Thanh Bình thấy Khương Nhị gia tới đây, lập tức hành lễ: "Nhị gia."

Khương Nhị gia "Ừm" một tiếng, mới đi thẳng tới bên cạnh Khương Lộc, nhấc chân liền hướng về trên đùi Khương Lộc đá một cước.

"Thứ không có tiền đồ!"

Khương Lộc chậm rãi cúi đầu, rũ mắt nhìn dấu giày trên vạt áo choàng.

Đổi làm thường ngày, Khương Lộc tất nhiên đã đứng dậy cùng Khương Nhị so chiêu một trận, vậy mà vào lúc này nhưng chỉ yên lặng, đem dấu giày trên áo choàng nhẹ nhàng lau đi.

Nhị công tử Vệ Quốc Công phủ muốn cái gì mà không có, trước mắt thế nhưng đối với cái áo choàng này coi như trân bảo, nhìn dáng vẻ, sợ là đã mặc mấy tháng.

Kiện áo choàng này là Đan Quế khi còn sống tự tay làm cho Khương Lộc.

Sau khi Đan Quế mang thai hài tử, Khương Lộc liền không để Đan Quế lại bận bịu những này, chỉ bắt nàng an tâm dưỡng thai. Cũng không biết được nàng giấu hắn lúc nào, vẫn lén lút làm thân áo choàng này cho hắn.

Nhìn Khương Lộc như vậy, Khương Nhị gia nhấc chân, lại đá một cước.

Lần này so với vừa nãy còn dùng sức hơn.

Khương Lộc lập tức bị đá lăn xuống đất.

Hắn động tác chậm rì rì bò lên, không ngẩng đầu, chỉ tiếp tục lau bụi bẩn trên áo choàng.

Thanh Bình thấy Khương Nhị gia lại muốn nhấc chân, bận bịu đánh bạo tiến lên, khẩn cầu: "Nhị gia, Nhị công tử trong lòng khó chịu lắm, Nhị gia ngài đừng..."

Khương Nhị gia chếch mâu, hờ hững liếc mắt nhìn hắn.

Thanh Bình hai chân lập tức mềm nhũn, lập tức quỳ xuống cầu xin.

May mà Khương Nhị gia cũng không tiếp tục đá, chỉ nhìn nhi tử, mở miệng nói: "Suốt ngày ở trong nhà đợi như tên ăn mày, tính là năng lực gì? Ngươi thật cho rằng, nàng ta là bị tặc nhân bắt đi, giật tiền cướp sắc? Khương Lộc a Khương Lộc, ngươi lại tiếp tục như thế, liền sớm một chút cút khỏi Vệ Quốc Công phủ, phủ chúng ta không nuôi tên rác rưởi này."

Khương Lộc nguyên là ánh mắt đờ đẫn, bỗng nhiên phản ứng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Khương Nhị gia, sau đó vồ một cái bắt lấy góc trường bào của Khương Nhị gia.

Khương Nhị Gia thích sạch sẽ, nhíu mày, lưu loát đem người đá văng ra.

Khương Lộc lại bò lên, muốn rách cả mí mắt nói: "Người lời này, là có ý gì?"

Khương Nhị Gia buồn bực, nhìn con mình bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này liền cảm thấy tức ngực, nói: "Đây là thái độ ngươi nói chuyện cùng phụ thân ngươi?"

Khương Lộc là cái đồ xương cứng. Khương Nhị gia không nói, hắn cũng không hỏi.

Hắn gằn từng chữ: "Chính ta đi thăm dò!"

Nói xong liền hướng bên ngoài đầu đi.

Khương Nhị gia giơ tay một phát nắm được cổ áo Khương Lộc.

Khương Lộc sắc mặt âm trầm, nắm chặt nắm đấm liền hướng về trên mặt Khương Nhị Gia đánh tới.

Khương Nhị Gia cũng là luyện qua võ, nắm nắm đấm của Khương Lộc trở tay ép một chút, Khương Lộc bị đau, thân hình linh hoạt tránh ra.

Hai cha con cứ như thế lao vào đánh nhau, ai cũng không dám đi tới khuyên can.

Khương Lộc tuy rằng trẻ tuổi nóng tính, nhưng hai tháng nay không ăn uống tử tế, thân thể hư nhược, làm sao có thể làm đối thủ của Khương Nhị gia? Không được mấy chiêu liền bị Khương Nhị gia đạp ở dưới chân.

Khương Nhị gia ở trên mặt nhi tử đạp mấy phát, nói: "Nhìn ngươi đi, giống cái gì? Mau đi đổi thân xiêm y, cùng lão tử xuất môn."

Gừng càng già càng cay, Khương Lộc không thể không khuất phục, nghe theo Khương Nhị gia vào nhà thay đổi một thân xiêm y, thu thập sạch sành sanh, lại theo Khương Nhị gia xuất môn.

Khương Lộc mặt không hề cảm xúc ngồi ở trên xe ngựa, nhìn Khương Nhị gia thần thái thảnh thơi một bên, đáy mắt một mảng hàn ý, mở miệng nói: "Đến tột cùng là ai?"

Khương Nhị gia liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Đến cùng vẫn là phụ tử, Khương Lộc xem hiểu ý tứ trong mắt Khương Nhị gia, do dự một lát, mới nắm chặt nắm tay, gọi: "Cha."

Khương Nhị gia cười cợt: "Ôi chao, còn nhớ ta là cha ngươi đấy."

Nhìn Khương Lộc một bộ dáng gân xanh cũng muốn nổi lên, Khương Nhị gia cũng không tiếp tục chế nhạo, ông híp híp mắt, nói: "Chuyện hai cha con chúng ta phạm vào, tự nhiên để hai cha con chúng ta tự mình đi giải quyết. Đợi đến nơi, ngươi liền biết."

Loại nữ nhân như Trầm Như Ý, hồi đó ông đáng lẽ không nên lưu lại mạng bà ta.

Ông tạo nghiệt cũng đủ nhiều, chết rồi đều phải xuống Địa ngục, cũng không kém một việc này.

Xe ngựa chở hai phụ tử dừng lại ở bên ngoài Lục Uyển.

Khương Nhị gia đã sớm nghe qua, nơi này thủ vệ không nhiều, hiện tại dẫn theo một đám đại hán, tất nhiên là dễ dàng liền giải quyết xong xuôi.

Hai cha con dẹp đường vào trong. Khương Nhị Gia đi tìm Trầm Như Ý.

Mà Khương Lộc, ở hồ sen vừa nhìn thấy Tô Lương Thần đang thảnh thơi cho cá ăn, viền mắt lập tức đỏ lên.

Hắn cho rằng Tô Lương Thần đã chết rồi. Mà bây giờ nhìn người còn sống sờ sờ trước mặt, đương nhiên liền biết chuyện Đan Quế là ai làm.

Khương Lộc tiến lên, nha hoàn bên cạnh Tô Lương Thần bị dọa kinh sợ muốn gọi người, trực tiếp bị Khương Lộc một cước đá vào trong hồ sen, không ngừng ở dưới nước giãy dụa, nhưng không có người tới cứu.

Tô Lương Thần nhìn Khương Lộc, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.

Nàng ta muốn kêu cứu, nhưng chợt nhận ra bốn phía đều yên lặng, hiện tại Khương Lộc này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

Nàng xiết chặt nắm đấm, nhìn về phía Khương Lộc nói: "Khương Lộc, ngươi muốn làm gì?"

Khương Lộc nhìn Tô Lương Thần, nguyên là tâm tình ngột ngạt mấy tháng nay, lập tức liền bạo phát.

Hắn túm lấy tóc Tô Lương Thần, đem cả người nàng ta hướng xuống đất ném một cái: "Tiện nhân!"

Tô Lương Thần biết được hôm nay chính mình chạy không thoát, đơn giản không sợ, đường đường chính chính ngưỡng mặt lên nhìn Khương Lộc: "Không tiện bằng tâm can bảo bối của ngươi, ta thế nhưng còn tận mắt chứng kiến nàng ta, bưng cái bụng lớn, bị một đám nam nhân chơi...

Khương Lộc a Khương Lộc, ngươi không phải luôn tự xưng là phong lưu, không nghĩ tới lại sẽ ngã trong tay một cái tiện tỳ.

Vết thương trên mặt nàng có đẹp mắt hay không? Đó chính là ta tự tay, từng đao từng đao vạch."

Khương Lộc giẫm lên thân thể Tô Lương Thần, từ trong lòng móc ra một cây chủy thủ.

Tô Lương Thần ánh mắt hơi cứng lại, lúc này mới có chút hoảng loạn.

Nàng ta thà rằng thẳng thắn chết ở trong tay Khương Lộc, cũng không muốn bị hắn dằn vặt.

Tô Lương Thần quyết tâm, muốn cắn lưỡi tự sát.

Khương Lộc một phát bắt được cằm của nàng ta, ngăn cản động tác của nàng, sau đó cầm chủy thủ ở trên mặt của nàng vạch một đường.

Tô Lương Thần khóc rống kêu rên, nhưng Khương Lộc chỉ lạnh nhạt nhìn. Hắn không nhanh không chậm tiếp tục rạch, sau đó mới gằn từng chữ: "Ngươi tại sao không tìm đến ta? Tại sao muốn bắt nạt nàng? Nàng chết rồi, chính là muốn mạng ta..."

"... Tô Lương Thần, ta sẽ không để cho ngươi chết, chỉ cần Khương Lộc ta còn sống một ngày, Tô Lương Thần ngươi, cũng phải theo ta một ngày. Ta muốn từng đao từng đao, đem thịt trên người ngươi đều cắt xuống, đem đầu ngón tay của ngươi, từng đốt từng đốt chặt đứt..."

Tô Lương Thần bụm mặt, gào khóc: "Khương Lộc, ngươi cái người điên này! Ngươi cái người điên này!"

Khương Lộc cười to, trực tiếp chặt một ngón tay của nàng ta, ánh mắt nham hiểm nói: "... Vậy cũng là do ngươi bức điên."

Trầm Như Ý bên này, vừa nghe thấy phụ tử Khương Nhị gia đã đến Lục Uyển, liền biết hắn tra được là bà ta, liền vội vàng muốn từ cửa sau chạy.

Trầm Như Ý đi tới cửa sau, xa xa nghe thấy tiếng kêu rên cầu cứu của Tô Lương Thần, sống lưng lạnh toát.

Tính tình Khương Nhị gia kia, bà cũng hiểu rõ, Khương Lộc là nhi tử của hắn, hai cha con một cái đạo đức, bây giờ Tô Lương Thần thiết kế làm hại ái thiếp của Khương Lộc chết thảm, Khương Lộc không biết còn muốn dùng những cách gì hành hạ.

Có điều vào lúc này, bà quản không được. Bà nhất định phải tìm cách tự bảo vệ mình.

Trầm Như Ý dự định đi tìm Lương Vương.

Lương Vương dù sao cũng là Vương gia, bà ta tiến vào Lương vương phủ rồi, coi như Khương Nhị gia lại hận đi nữa, cũng không có cách nào bắt được.

Trầm Như Ý mở then cài cửa sau, thấy phía trước một mảnh yên tĩnh, lúc này mới mừng tít mắt. Bà ta kéo lên làn váy nhấc chân đi ra ngoài, mới vừa đi ra một bước, liền thấy trước mắt lộ ra một góc áo bào nam tử.

Trầm Như Ý tại chỗ liền sửng sốt, trên mặt ý cười cứng đờ, ánh mắt thẳng tắp nhìn Khương Nhị gia.

Bà hận cực kỳ nam nhân này, là hắn phá huỷ cả đời bà ta.

Trầm Như Ý hấp hấp môi, nhưng nửa ngày không thốt ra lời.

Khương Nhị gia tư thái thanh nhàn nhìn Trầm Như Ý, lại cười nói: "Tòa nhà này không tệ đâu, Trầm tiên sinh đây là muốn đi chỗ nào a?"

Trầm Như Ý nắm tay chỉ vào Khương Nhị Gia, nói: "Cầm thú, ngươi tên cầm thú này!"

Khương Nhị Gia nhếch miệng lên, sau một khắc, ánh mắt đột nhiên ác liệt, động tác cực nhanh nắm lấy cổ Trầm Như Ý, nói: "Trầm Như Ý! Khương Trọng Cẩn ta xác thực là cầm thú, cũng đã làm rất nhiều chuyện vô liêm sỉ, có điều tên cầm thú này ngày hôm nay rõ ràng một cái đạo lý, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu không lại không chắc ngày nào đó có bị cắn một cái hay không."

Trầm Như Ý gương mặt nghẹn đỏ bừng lên, khó nhọc nói: "Ta thành quỷ, thành quỷ cũng sẽ bám lấy ngươi."

Khương Nhị gia nói: "Vậy cũng nên tìm cho đúng, nhất định đừng bám sai, có chuyện gì, đều đến tìm ta là được!"

Dứt lời, sức tay tăng thêm mấy phần.

Trầm Như Ý thoi thóp, uy hiếp nói: "Lương Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi..."

Khương Nhị gia mặt không hề cảm xúc: "Khương Trọng Cẩn ta còn chưa từng biết sợ ai."

"... Yên tâm đi đi."



Năm mới sắp tới, Tấn thành một mảng không khí vui mừng, nhưng phủ Nhị hoàng tử lại lâm vào yên tĩnh.

Trọng thần dưới trướng Nhị hoàng tử liên tiếp phạm tội bị bỏ tù. Trong đó có bị kết tội tham ô nhận hối lộ, cũng có mạc danh kỳ diệu phạm vào chuyện gì đó.

Mới đầu Nhị hoàng tử còn chưa phát hiện, bây giờ mơ hồ cảm giác được không đúng, liền tìm Lục Lễ hỏi chuyện này.

Lục Lễ thấy Nhị hoàng tử lo lắng, lúc này mới nói: "Điện hạ có từng nghĩ tới, những chuyện này, đều có điểm giống nhau..."

Nhị hoàng tử nhấc mắt, ra hiệu hắn tiếp tục nói.

Lục Lễ thưởng thức chén trà trong tay, mặt mày lành lạnh, chậm rãi mở miệng: "Thượng thư bộ Lễ Từ đại nhân, Thị Lang bộ Hộ Hàn đại nhân... Thời gian những người này xảy ra chuyện, điện hạ có từng chú ý tới."

Được Lục Lễ một phen nhắc nhở, Nhị hoàng tử suy nghĩ chốc lát, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Là... sau khi Lục Tông quy thuận Bản vương!"

Lục Lễ gật đầu.

Nhị hoàng tử nhất thời trầm mặt, sắc mặt tái nhợt nói với người hầu bên người: "Đi Vinh vương phủ, mời Vinh thế tử tới đây, nói Bản vương có chuyện quan trọng muốn cùng hắn thương lượng."

Hắn dừng một chút, bổ sung thêm: "... Nói cho hắn cần phải biết điều, một mình đến đây".

Người hầu lĩnh mệnh, đi tới Vinh vương phủ.

Giờ khắc này ở Vinh vương phủ, Lục Tông chính là đang chơi đùa với ba nhi tử mập.

Lão Đại nhìn Lục Tông, khanh khách cười không ngừng. Lão Nhị tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng trên thực tế nhưng là đứa thông tuệ nhất trong ba hài tử, nho nhỏ oa nhi, liền như thế nhàn nhạt nhìn chính mình cha một chút, há mồm nói: "... Ngốc."

Lão Tam nghe xong phình bụng cười to, học theo Nhị ca, vung vẩy hai tay, cái miệng nhỏ gấp gáp mở, hưng phấn liên tiếp hô một tràng: "Ngốc, ngốc ngốc..."

Khương Lệnh Uyển thấy Lục Tông nhấc lão Nhị cầm đầu lên làm dáng muốn đánh người, vội vàng ngăn lại, đem lão Nhị một mặt bình tĩnh ôm vào trong ngực, trừng Lục Tông một cái: "Không cho đánh."

Lục Tông không thể làm gì, chỉ có thể giơ tay nhẹ nhàng nặn nặn mông nhỏ của lão Tam đang cười mệt tới nằm úp sấp.

Vào lúc này Kim Kết tiến vào, nói Đỗ Ngôn có chuyện muốn báo cho Thế tử gia.

Lục Tông sờ sờ đầu nhi tử, sửa sang lại một phen áo choàng bị kéo tùm lum tùm la, đứng dậy đi ra bên ngoài.

Đỗ Ngôn đem đầu đuôi lời thị vệ tử phủ Nhị hoàng tử truyền đến, nói lại với Lục Tông.

Lục Tông nghe xong, lúc này mới gật đầu, để Đỗ Ngôn đi chuẩn bị ngựa.

Khương Lệnh Uyển có chút không yên lòng, cũng theo tới đây, tự nhiên đã nghe được lời Đỗ Ngôn.

Nàng đứng bên người Lục Tông, ôm cánh tay cứng rắn của hắn, nói: "Tông biểu ca, chàng phải cẩn thận, Nhị hoàng tử hắn..."

Lục Tông cúi người ôn nhu hôn lên mi tâm thê tử: "Nàng yên tâm, ta đều rõ ràng."

Hắn nắm tay nàng, chỉ mỉm cười dặn: "... Bữa tối ta muốn ăn cua đầu sư tử cùng thịt dê đôn đậu hũ, nàng dặn dò nhà bếp làm. Xán Xán, chờ ta trở lại."


/210