Nghiêng Người Gặp Định Mệnh

Chương 104 - Chương 104

/105


Bà nội, chúng ta còn phải đánh bao lâu nữa? Mặc dù Tả Sâm không quan tâm bị thua bao nhiêu tiền, nhưng lại quan tâm thứ còn đáng quý hơn tiền bạc, chính là thời gian.

Gấp cái gì? Không bao lâu nữa, còn thiếu ba vòng. Bà nội Đinh thong thả ung dung.

Bà nội, mọi việc phải phân nặng nhẹ.

Oh? Theo cái người này nói, hôn sự của cậu và Lạc Lạc là nặng, là gấp, mà việc mấy lão thái thái chúng ta đánh bài chính là nhẹ, có thể chậm trễ? Tám vạn. Bà nội Đinh nói chuyện không quên ra bài: Bây giờ biết gấp, lúc đầu thì làm gì? Ban đầu nếu ba cậu không phản đối, nói không chừng lúc này ta đã có thể ôm lên chắt trai rồi.

Bà nội. Đinh Lạc Lạc không ngồi yên: Ngài cũng đừng làm khó anh ấy, sớm biết như vậy, lúc đầu con cũng không kể khổ với ngài.

Bảo cha cậu tới một chuyến đi. Bà nội Đinh không để ý tới Đinh Lạc Lạc, lên tiếng nói với Tả Sâm: Nhà trai tới nhà gái cầu hôn, đây không tính là làm khó dễ cậu chứ?

Bà nội. Đinh Lạc Lạc lại mở miệng.

Lạc Lạc, con đừng ngốc, cứ như vậy sớm muộn gì con cũng bị bắt nạt. Bà nội là người đất chôn đến cổ, nếu ngày nào đó nhắm mắt rời đi, vậy con làm sao bấy giờ? Con đi tìm ai kể khổ đây?

Đúng vậy. Đúng vậy. Lão thái thái Giáp Ất Bính tiếp lời phụ họa.

Bà nội. Đinh Lạc Lạc nhào tới bên cạnh bà nội Đinh, nghẹn ngào.

Mà đang lúc bên này trình diễn tiết mục bà cháu tình cảm thì bên kia Tả Sâm đã móc điện thoại ra: Cha, ngài tới một chuyến đi, về sau cái gì con cũng nghe ngài.

Sau đó, ba vòng bài còn chưa có kết thúc, Tả Ấp đã ngồi thạc đại chạy băng băng tới trước đường hẹp phòng cũ này. Tài xế đi giày Tây cũng không chê bai mà chạy băng băng xuống dỡ hàng, vây cá tổ yến, rượu ngon thuốc lá ngon, tơ lụa. Lão thái thái Giáp Ất Bính rốt cuộc cam lòng rời khỏi bàn mạt chược, tiến lên vây xem nghị luận ầm ĩ: đây là cái gì à? Ai yêu, đây chính là những thứ từng thấy trên TV nhé. Trời ạ, còn có kia...

Tả Ấp trực tiếp đi về phía Tả Sâm và Đinh Lạc Lạc đang một trái một phải bảo vệ bà nội Đinh: Bà nội, ngài khỏe chứ. Ngài nhìn ta một chút, không có kinh nghiệm, không hiểu chuyện, muộn như vậy mới đến chào hỏi ngài, kính xin ngài tha lỗi, còn có sính lễ này, do vội vàng nên không chuẩn bị được chu toàn, đều lấy đồ trong nhà sau đó cho xưởng đưa đến.

Bà nội Đinh lên mặt: Ba thông gia, không dám, không dám. Lạc Lạc nhà chúng tôi ấy à, từ nhỏ đã không có ba mẹ.

Dạ dạ dạ, tôi biết rõ. Chính là bởi vì như vậy, con bé mới không phải dễ bắt nạt, nếu không, tại sao con bé có thể êm đẹp sống tới ngày nay? Ha ha. Tả Ấp bất giác lỡ lời, lại lập tức bổ sung: Ngài yên tâm, từ nay về sau, tôi chính là ba con bé.

Ừ, ta nghe nói, dáng vẻ bà nội Đinh là càng lên càng cao, rũ cụp mí mắt: Ngài hình như không phải quá vừa ý Lạc Lạc nhà chúng tôi à?

A, đó là ta có mắt như mù, ngài tha lỗi, tha lỗi. Tả Ấp nhận được ánh mắt nửa cầu khẩn nửa uy hiếp của Tả Sâm, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chịu thua, may mắn là, ông liếc một cái đã thấy bàn mạt chược, nhất thời nổi lên linh cơ: Bà nội thông gia, ngài thích đánh mạt chược à? Tôi cũng vậy, chúng ta, nếu không đánh tám vòng nhé? Vừa nói, Tả Ấp còn vừa làm động tác đánh bài.

Oh? Tốt tốt. Bà nội Đinh thay đổi sắc mặt: Chúng ta đang ba khuyết một đấy, con trai ông kia thật sự là không được, đầu óc chậm, tay cũng chậm.

Tả Sâm như trút được gánh nặng: Đúng vậy, đúng vậy, cha, ngài mau giúp con thắng lại tiền đã thua đi.

Vì vậy, Tả Ấp cả đời ở khu nhà cấp cao ngồi xe sang, ngồi ở trên ghế gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt vang dội, cùng với ba tiểu lão thái thái mặc áo khoác bông đánh mạt chược. Ông còn tùy thời lặng lẽ nói một câu với Tả Sâm: Hừ, vậy ta không nợ con cái gì nữa chứ? Tả


/105